chương 33: rất rất bạo lực

Tiêu Diêu Du

Nguyệt Quan 22-02-2023 13:35:52

Lý Ngư khuyên can mãi mới có thể thoát khỏi Quách Nộ, sau khi tới núi phía sau Võ Đô Đốc phủ đã nhìn thấy Quản Bình Triều đang chắp tay ở sau lưng đứng bên trong ruộng hoa cải dầu nhìn hắn, từng bông hoa cải dầu theo gió cứ phất phơ trước ngực của ông ta. Nhìn thấy hắn thở hồng hộc chạy tới, Quản Bình Triều giương mắt nhìn trời, sầm mặt nói: - Kể từ ngày mai phải đến sớm nửa canh giờ đấy! Nói xong ông xoay người đi vào ruộng hoa. Vừa đi ông vừa nói với hắn: - Ừm, hôm nay vi sư dạy con làm thế nào để chọn được Tân ong chúa tinh tráng, đây là tuyển tân vương, là mấu chốt trong khâu đổi lão Vương, quan hệ tới số lượng bầy ong năm sau... Lý Ngư vâng vâng dạ dạ đi theo phía sau, cẩn thận nghe ông nói. Sau giờ ngọ, Quản Bình Triều lại đi tới một ngọn núi khác, Lý Ngư thì ngồi xổm cạnh một thùng nuôi ong, bỏ cái che thùng nuôi ong ra, cẩn thận quan sát hoạt động của bầy ong, đang ghi nhớ những gì mà Quản sư phụ đã dạy về cách tuyển Tân ong chúa thì chợt nghe có giọng nói ngây thơ của một thiếu nữ vang lên: - Lý Ngư? Đại Lý Ngư? Huynh đang ở đâu? Lý Ngư che thùng nuôi ong lại, đứng lên tay che trán nhìn ra xa thấy nhị tiểu thư Võ gia Hoa Cô đang đứng ở trên con đường nhỏ bên ruộng hoa, hai tay bắc làm loa gọi to tên của hắn. Vừa thấy Lý Ngư nhô người ra, Hoa Cô đã phất phất cánh tay nhỏ nhắn, nhảy nhót nói: - Đã tìm được huynh rồi...Mau kể chuyện xưa cho ta nghe đi. Hôm nay ta muốn nghe "Bạch xà truyện" ... Hoa Cô cười khanh khách chạy về phía hắn, bím tóc trên đầu vì chạy nhảy mà rung lên theo. Thấy bộ dạng của dáng vẻ của cô bé như vậy cũng chỉ như là một đứa trẻ bình thường, thật sự khó có thể tưởng tượng sau này cô bé sẽ có dáng vẻ uy vũ, tứ hải thần phục. Nhìn vẻ rực rõ đáng yêu của Hoa Cô, Lý Ngư cũng hết sức vui vẻ, hắn đi ra ruộng hoa đón cô bé. Lúc này ở hai bên con đường nhỏ ruộng hoa cải dầu lại có hai người đàn ông cầm đao nằm sấp trong ruộng hoa, hai cặp mắt hung ác lạnh lẽo nhìn Hoa Cô đang chạy tới. Thấy Hoa Cô chạy tới trước mặt, hai người đột nhiên bật đứng lên khỏi ruộng hoa, chắn ở trước mặt Hoa Cô. Hoa Cô sững sờ, lùi chân lại, giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai thanh đao sáng bóng trong tay đại hán, nói: - Ngươi... các ngươi muốn làm gì? Một tên đại hán vẻ mặt dữ tợn trợn mắt nhìn Hoa Cô, trầm giọng nói: - Ngươi là Nhị tiểu thư Võ gia, Hoa Cô? Hoa Cô đảo mắt, một sự giảo hoạt linh động hiện lên trong đôi mắt to nói: - Không phải, người ta... người ta là tiểu nha hoàn đi theo Hoa Cô, Hoa Cô đang ở đằng kia! Hoa Cô chỉ ra phía sau hai người, hai tên đại hán theo bản năng quay đầu nhìn lại phía sau, ở phía sau bọn chúng chỉ có một người là Lý Ngư đang đứng ngây ở đó, làm gì có nhị tiểu thư nào. Thừa dịp hai tên quay đầu đi trong nháy mắt Hoa Cô giơ chân đi giày kỳ đầu lên hung hăng đá một cước mạnh vào bàn chân của một tên đại hán, sau đó xoay người bỏ chạy. Giày kỳ đầu là loại giày mà bé gái thường dùng nhất của thời Đường, ở đầu giày có hai sừng nhọn giống như mũi dùi, nhìn rất đẹp. Tuy nhiên, mũi sừng nhọn này chỉ là một loại tạo hình, nhìn đáng yêu chứ sừng nhọn này thật ra chỉ làm bằng chất liệu mềm, bên trong cũng không ẩn giấu vật nhọn, hơn nữa năm ấy Hoa Cô chỉ mới chín tuổi, thân đơn lực mỏng, một cú đá này vốn không có uy lực gì. Tên Đại hán kia bị cô bé đá một cước cũng chỉ cảm thấy đùi hơi tê tê, quay lại nhìn thì Hoa Cô đã chạy như điên rồi, hai đại hán giận tím mặt lập tức đuổi theo, đồng thời kêu to: - Con bé giảo hoạt, ngươi tưởng chạy là có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao? Ha ha ha... Một đại hán cười to, ném đại đao trong tay ra, thanh đao thép bay trên không trung biến thành một vệt sáng màu trắng bạc, gào rú bay về phía Hoa Cô. Lý Ngư đứng ở phía sau nhìn thấy thì kinh hãi, hét lớn: - Không được. - Phập! Thanh đao sắc bén đâm từ phía sau Hoa Cô, thân thể bé nhỏ của Hoa Cô bị thanh đao trực tiếp xuyên tim, thanh đao lớn gần như chém bộ ngực của cô bé thành hai khúc. Hoa Cô hét lớn một tiếng, bị thanh đao đẩy về phía trước một mét, nặng nề ngã xuống đất. - Hoa Cô. Lý Ngư sợ hãi kêu lên, đột nhiên hắn dừng lại nhìn về phía trước. Hoa Cô nằm trong vũng máu, đôi mắt vô thần nhìn hắn, đôi môi mấp máy. Lý Ngư nhìn môi cô bé thì hiểu được cô bé nói là: - Cứu ta. Thế nhưng hắn không kịp phản ứng thì đầu của Hoa Cô đã rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cứ như vậy mà ngã xuống vũng máu của mình, đôi mắt mở to đột ngột khép lại. Rõ ràng là mặt trời nhô lên cao rực rỡ nhưng Lý Ngư lại cảm thấy như xương cốt lạnh lẽo, hắn bình tĩnh nhìn thân thể nho nhỏ của Hoa Cô nằm trong vũng máu, cả người không kìm được mà run lên. Đại hán ném đao tiến lên, dùng chân dẫm lên thân thể mềm nhũn của Hoa Cô, rút thanh đao ra rồi lau máu của cô bé trên lưỡi đao, quay lại hung ác nhìn Lý Ngư, trầm khàn nói: - Làm thịt hắn! Đại hán kia đã tới trước mặt hắn, đánh đao về phía Lý Ngư. Trong đầu Lý Ngư nhanh chóng nhớ lại những quyền thuật trước đó đã học, nhưng tay không tấc sắt, trong lúc gấp gáp lại không thể thông hiểu được đạo lý, hắn bất chấp bi thương đành phải quay người bỏ chạy. Nhìn thấy đại hán đuổi tới gần, hắn chạy tới gần thùng nuôi ong, sau đó linh động đá một cước vào thùng nuôi ong làm cho thùng ong bay vào tên đại hán đang đuổi theo kia. Đại hán kia nhìn thấy một vật lớn đập vào mặt, nhất thời không biết được đây là ám khí gì, tại sao lại lớn như vậy, lập tức giơ thanh đao lên đỡ, một chiêu "Lực bổ hoa sơn" làm bật chiếc thùng ra. Một tiếng động vang lên, thùng nuôi ong bị thanh đao chẻ thành hai nửa, toàn bộ bày ong bị vỡ tổ, vô số ong mật bay xung quanh không trung, tựa như phát điên bay về phía tên đại hán, châm vào gã loạn xạ, đại hán kia múa đao điên cuồng, trong khoảnh khắc đã bị vô số ong mật bao vây. Gã không thể nhìn rõ mọi vật bèn bỏ cả đao, kêu gào loạn lên quay người bỏ chạy, đại hán kia nhìn thấy đồng bọn bị như vậy nhất thời đứng ngây ngốc không biết nên lên cứu viện hay là bỏ chạy. Đại hán bị ong mật bao vây không phân biệt được phương hướng liền lao vào ruộng hoa cải dầu, một mặt đuổi lũ ong mật đang đốt đầy mặt, một mặt bỏ chạy. Tên đại hán còn lại cũng không còn có ý để giết Lý Ngư nữa mà xách đao bỏ chạy theo tên đại hán kia. Lý Ngư lúc này mới vội vàng chạy tới bên Hoa Cô. Mặt đất đầy hoa cúc, đỏ sẫm, đỏ đến mức nhìn mà kinh hãi. Thời khắc này, trong lòng Lý Ngư không còn cái gì là người cổ hay người hiện đại, không còn cái gì là nữ hoàng nữ đồng, ở trước mắt hắn chỉ là một bé gái chín tuổi bị tàn sát vô tội, đánh thức bản năng của người khác mà thôi. Hai tay hắn run run, hắn nâng thân thể nho nhỏ của Hoa Cô lên, thì thào gọi: - Hoa Cô! Hoa Cô? Hoa Cô hé mắt, dường như vẫn còn sự kinh ngạc vì sao lại có người tàn nhẫn với mình như vậy, trong thế gian này cô bé mới có chín tuổi, làn gió nhẹ nhàng thổi qua sợi tóc nhuốm máu của cô bé, mà người cô bé dường như không có một chút sinh khí nào. Lý Ngư đau xót, chỉ thiếu nước mắt rời xuống, bỗng nhiên hắn nghĩ tới cái dây chuyền trụ luân của mình, hắn vừa buồn lại chợt vui, lập tức đặt lại Hoa Cô nằm trên mặt đất, ngón tay nhuốm máu kích động đặt trên ngực của mình. Trụ luân! Có thể nghịch chuyển thời gian lùi lại 12 canh giờ! Ngay lúc ngày hôm qua, cô bé còn chống eo, oai phong phê bình Nhị Lang thần không đủ khí chất nam nhân, mà giờ khắc này cô bé đã trở thành một khối thi thể vô tri vô giác. Lý Ngư không thể ngồi nhìn một bé gái chết thảm trước mặt hắn, mà trụ luân này lại có thể giúp hắn bù lại phần tiếc nuối này.