Lý Ngư thừa cơ thuyết phục Võ Sĩ Hoạch:
- Đại đô đốc, như vậy thật sự không được đâu. Không nói sẽ rút dây động rừng, hơn nữa nhị tiểu thư bị bó buộc như thế thật sự sẽ gặp phải nguy hiểm đó, không thể chạy thoát được.
Võ Sĩ Hoạch chần chừ:
- Nhưng...
Hoa Cô lập tức cất bước một cách khó khăn đi vào nhà:
- Cởi ra cởi ra, mau cởi ra. Ta mặc quá nhiều tầng lớp thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Trong phòng có hai bà tử hầu hạ mặc quần áo cho Hoa Cô, Hoa Cô vừa đi vào cửa phòng lập tức được đóng lại.
Lý Ngư bắt gặp vẻ lo lắng của Võ Sĩ Hoạch bèn khuyên nhủ:
- Đô đốc cứ yên tâm, chỉ cần...chỉ cần Đô đốc đại nhân phái tới hai vị kiếm khách đáng tin cậy một chút còn sợ kẻ xấu hay sao? Lường trước nếu kẻ xấu ra tay với Hoa Cô rồi, vậy cũng không phải là đại cao thủ gì.
Võ Sĩ Hoạch xoa xoa tay đi đi lại lại nhìn cửa phòng, thở dài nói:
- Hài, chỉ mong đúng như ngươi nói.- Ông ta lại quay đầu, nói với Lý Ngư: - Về phần hai huynh đệ Bá Hạo, Bá Hiên cũng không phải người ngoài, kỳ phụ có thông gia với ta. Hai huynh đệ này kiếm thuật khá cao, tuy tính tình hơi chút bướng bỉnh nhưng khi gặp chuyện lớn thì vẫn đáng tin cậy đấy.
Lý Ngư thì cho rằng hai huynh đệ đó không đáng tin cậy, cho nên tuy miệng an ủi Võ Sĩ Hoạch nhưng trong lòng thì rất lo sợ, giờ nghe ông ta nói thế thì mới thấy yên tâm.
Trong phòng, nhuyễn giáp trên người Hoa Cô được cởi bỏ ra, chỉ mặc một lớp, cô bé vui vẻ chạy ra ngoài, khác hẳn với dáng vẻ đi lại khó khăn vừa rồi.
Huynh đệ Lý gia cũng thay y phục quay lại, trang bị bắt mắt cũng không còn nữa, kiếm tuệ cũng được gỡ xuống, chỉ còn đai lưng có khảm đá mắt mèo bên hông vẫn sáng lấp lánh thu hút ánh mắt người khác là chưa đổi, tuy nhiên hai người cố ý kéo áo choàng về phía trước, che đai lưng lại. Võ Sĩ Hoạch nhìn thấy cũng không nói gì.
Hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người đi đến hậu viện. Dương thị thê tử của Võ Sĩ Hoạch và trưởng nữ Võ Thuận, còn có một đội ngũ gia đinh tôi tớ đều xúm lại. Lý Ngư nhìn thấy vậy không khỏi mặt mày nhăn lại, khó xử nói với Võ Sĩ Hoạch:
- Đại đô đốc, nếu chúng ta ra ngoài như này, chỉ e kẻ xấu đã chạy mất dạng từ lâu rồi. Như vậy không được đâu.
Võ Sĩ Hoạch nhìn hai bên, cũng hiểu hơi khoa trương, bèn xua tay:
- Giải tán, giải tán! Phu nhân à, nàng và Thuận nhi mau quay lại phòng đi. Gia tướng tôi tớ cầm binh khí nấp ở hai bên cửa sau, chờ Bá Hạo, Bá Hiên phát tín hiệu thì cùng nhau lao ra. Lão phu...lão phu đợi ở trong này.
Nghe ông ta nói vậy, Dương phu nhân không yên tâm quay sang dặn dò con gái một hồi mới cũng con gái cả Võ Thuận đi vào. Đám gia tướng tôi tớ tay cầm gậy cầm đao đều nghe lời nấp ở hai bên hậu viện, dán sát vào tường chờ mệnh lệnh.
Lý Ngư cầm tay Hoa Cô, nhìn hai huynh đệ Bá Hạo, Bá Hiên, nói:
- Kính nhờ hai vị rồi.
Lý Bá Hạo đè trường kiếm bên hông, cười lạnh:
- Yên tâm đi, bất kể hắn là đạo chích hạng nào, chỉ cần kiếm còn trên tay Lý mỗ thì không ai làm gì được.
Hoa Cô chợt mở miệng:
- Nếu có thể cố gắng bắt sống đấy.
Võ Sĩ Hoạch vui vẻ gật đầu:
- Vẫn là con gái thông minh. Bá Hạo, Bá Hiên, nếu có thể thì để một người sống.- Ông ta nhướn mày, lạnh lùng nói tiếp: - Ta cũng muốn xem là kẻ nào dám làm tổn thương người nhà Võ mỗ ta.
Võ Sĩ Hoạch dù lịch sự tuấn tú nhưng giống như Lý Ngư dế nhũi lúc này chưa từng phát tích, cũng đã là tiểu dân làm đủ loại kinh doanh. Lúc còn trẻ, Võ Sĩ Hoạch từng làm đậu hũ đi khắp đường lớn ngõ nhỏ để bán đậu hũ, sau đó lại cùng đồng hương Hứa Văn Bảo cùng chuyển qua mộc tài, bởi vậy trở nên giàu có. Cũng bởi từng có những kinh nghiệm này nên bình thường Võ Sĩ Hoạch rất bình dị gần gũi, gần như không có khí thế uy nghiêm của kẻ bề trên. Nhưng dù sao ông ta cũng là đại tướng cao quý một phương, cạnh sắc được che giấu không có nghĩa là ông ta không quyền cao chức trọng.
Ông ta có quan hệ tốt với Thái thượng hoàng Lý Uyên, lúc trước thê tử Tướng Lý thị ốm chết, tái giá với Dương thị cũng là đích thân Lý Uyên lựa chọn quyết định, còn lệnh Quế Dương công chúa chủ sự hôn sự cho ông ta, tất cả chi phí do triều đình chủ trì. Hoàng đế cầu hôn, Công chúa chủ hôn, chi phí do quốc gia cung cấp, vinh hạnh bậc này quá đặc biệt, quả thật hiếm thấy.
Đến khi Lý Thế Dân kế vị, Võ Sĩ Hoạch rời khỏi trung tâm tới địa phương, phố phường nói Võ Sĩ Hoạch đã thất sủng nhưng thật sự cũng không phải. Lý Thế Dân thật ra rất tín nhiệm Võ Sĩ Hoạch, nếu không cũng sẽ không bởi vì Đô đốc Lợi Châu Lý Hiếu Thường mưu phản mà phái Võ Sĩ Hoạch tới Lợi Châu thu dọn tàn cục, cũng đã cho ông ta binh quyền tam phủ rồi.
Hơn nữa Võ Sĩ Hoạch đảm nhiệm chức vụ tại Lợi Châu có nhiều chiến tích, cũng từng được Lý Thế Dân khen ngợi. Một vị đại tướng khai quốc có công lớn như thế, trước sau được hai vị hoàng đế trọng dụng, tín nhiệm, tuy rằng che giấu cạnh sắc, nhưng một khi tức giận cũng giống như kiếm sắc rút ra khỏi vỏ, gió lạnh đập vào mặt.
Hiện giờ đã có người ra hành động nhằm vào người nhà ông ta, Võ Sĩ Hoạch thật sự nổi giận rồi.
Lý Ngư gật gạt đầu với Võ Sĩ Hoạch, lại nhìn hai huynh đệ Bá Hạo, Bá Hiên, cầm tay Hoa Cô đi đến sau cửa.
Lý Ngư và Hoa Cô ra cửa sau, vừa đứng ở cửa vừa ngước lên nhìn, thấy ánh mặt trời rạng rỡ vàng óng ánh lan tràn vô tận, tựa như một mảnh sắc vàng, nói với Bá Hạo, Bá Hiên đang mặt không biểu cảm đứng sau cánh cửa:
- Thích khách có ba người, hai người mai phục trong ruộng hoa, một tên ẩn thân trên một cây đại thụ bên trái tôi. Kẻ ra tay trước là hai tên trốn ở hoa điền, kính xin hai vị kiếm khách chú ý.
Lý Bá Hiên ngạc nhiên hỏi:
- Ấy, sao ngươi lại biết?
Hoa Cô cũng học theo Lý Ngư, không quay lại, mắt nhìn nơi xa, nhưng lại thì thầm nói:
- Bá Hiên ca ca đúng là ngốc mà, Lý Ngư ca ca biết đạo pháp sẽ bói ra được thôi.
Lý Bá Hiên day mũi, phẫn nộ không nói gì. Lý Bá Hạo liếc nhìn nhị đệ, thầm nghĩ: May mà mình không hỏi.
Lý Ngư ngừng một chút, lại cầm tay Hoa Cô đi thẳng. Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên cũng thong thả ra cửa sau, dựa vào hai bên cạnh cửa, làm giống như gia đinh thủ vệ nhàn nhã. Hoa Cô đi tới, tò mò ngẩng đầu nhìn Lý Ngư, nói:
- Lý Ngư ca ca, thật sự có người muốn giết muội ư?
Lý Ngư gật đầu, nói nhỏ:
- Ừ. Tuy nhiên muội còn nhỏ, nào có kẻ thù gì. Ta đoán, là có người căm hận phụ thân muội nhưng lại không dám ra tay với ông ta, cho nên mới muốn giết muội để trút giận.
Hoa Cô khinh thường quệt khó môi:
- Bắt nạt kẻ yếu, tiểu nhân bỉ ổi.
Lý Ngư quay sang nhìn cô bé, hỏi:
- Muội không sợ à?
Hoa Cô ngẩng lên, cười với hắn:
- Lý Ngư ca ca sẽ không để muội bị thương, đúng không?
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia đón ánh mặt trời còn rạng rỡ hơn hoa tươi, trong lòng Lý Ngư ấm áp, gật đầu thật mạnh, nói:
- Ừ, muội yên tâm, Lý Ngư ca ca sẽ bảo vệ muội.
Hoa Cô yên tâm gật đầu. Xem ra thế nhân rất tin tưởng thuật huyền bí còn hơn cả võ công, ngay cả Tể tướng cũng tin hắn là cao đồ của ẩn sĩ Tô Hữu Đạo, sở trường đạo pháp phương thuật, mà ngay cả tiểu nha đầu chín tuổi này cũng tin hắn nhất định có bản lĩnh bảo vệ cô bé chu toàn.
Trên thực tế, Lý Ngư cũng có bản lĩnh như thế, để phòng ngừa chuyện không hay xảy ray, hắn đã đem trụ luân buộc ở cổ tay, ngón tay ấn vào trụ luân bất cứ lúc nào, chuẩn bị khởi động kỹ năng phục hồi bất cứ lúc nào.
Hoa Cô nhìn chung quanh một lúc, lại thì thầm với Lý Ngư:
- Lý Ngư ca ca, huynh nói kẻ khốn kiếp kia nấp ở hai bên à?
Lý Ngư ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói với cô bé:
- Đúng thế, lúc này họ đang nấp trong hoa điền, cẩn thận một chút, đừng đi quá xa.
Hắn nhìn sắc trời để xác định thời gian. Thời gian lần trước bị giết bởi vì ngã trong thời gian, hắn thì không thể nào lại đảo ngược thời gian được đấy, cho nên trong thời gian này hắn bị giết, vậy thì hết cách xoay chuyển rồi. Cho nên, hắn vẫn chịu đựng cho đến khi thời gian tới, lúc này mới đi ra.
Tuy nhiên, lần trước hắn ở bên ngoài chờ Hoa Cô, ngoài cửa sau cũng không có hai gia đinh, hung thủ có thể vì thế điều chỉnh thời cơ động thủ hay không hay cũng không xác định được.
Lý Ngư vừa nói tới đây, bên trong hoa điền thình lình hiện ra một người làm hắn giật mình, suýt nữa thì khởi động trụ luân để lại một lần nữa hành trình xuyên việt.