- Ngươi không cần phải nói!
Trong viện Lý gia, Lý Ngư ngồi sau trà án, bình tĩnh nhìn vị viên ngoại mập mạp trước mắt, vị phú ông này sau khi nghe được danh tiếng của Lú Ngư đã không quản vất vả lặn lội từ Nghĩa Thanh phủ đến đây, ông ta tên là Hạ Vũ.
Lý Ngư liếc mắt nhìn chiếc bụng như mang thai sáu tháng của Hạ viên ngoại, thản nhiên nói:
- Ông muốn hỏi không ít a, thứ nhất hỏi con nối dòng, thứ hai hỏi tiền đồ, thứ ba hỏi tuổi thọ. Lý mỗ một ngày chỉ tính ba quẻ, mỗi quẻ một người, một người chỉ được hỏi một vấn đề. Nói đi, rốt cuộc là ông muốn hỏi con nối dòng hay là hỏi tiền đồ, hay là hỏi tuổi thọ?
Hạ viên ngoại thần sắc kinh hãi, hơi nhích thân người về phía hắn giơ lên ngón tay cái:
- Tiên sinh thật là một kỳ nhân! Hạ mỗ còn chưa mở miệng, tiên sinh đã biết được rồi!
Lý Ngư khẽ mỉm cười, vừa nhìn liền biết ngay nhưng vẫn chưa chắc chắn, tuy nhiên nghĩ lại thấy không muốn biết cùng khó. Hắn có thể biết được tiên cơ đương nhiên phải nghĩ lại kết quả của mười hai canh giờ trước.
Cứ mỗi một lần lặp lại thời gian, mỗi lần đều gặp lại một người đã gặp, nói lại những câu đã nói, những chuyện đã trải qua, Lý Ngư cảm thấy chán ngấy, cho nên mới định ra một ngày chỉ coi ba quẻ.
Dù là thế, nhưng hắn cũng không tính cả đời giả thần giả thánh, khi chưa từng quay ngược thời gian, hắn cảm thấy năng lực này rất thần kỳ, giống như lạc vào một thế giới khác, nhưng sau đó hắn mới thấy được cuộc sống như vậy quá nhàm chán, cho nên hắn tính toán sau khi kiếm được đủ tiền sẽ lập tức cao bay xa chạy, món pháp bảo thần kỳ đó chỉ dùng để giữ mệnh, hắn không có ý định sẽ sống mãi như vậy.
Tuy nhiên, phải kiếm bao nhiêu mới tính là kiếm đủ? Lý Ngư hiện tại đã kiếm được rất nhiều tiền, đủ để cho mẫu thân tuổi già không phải lo lắng nữa rồi.
Nhưng hắn lúc này giống như người đầu tư chứng khoán, chơi cổ phiếu, nhìn thấy giá cổ phiếu không ngừng tăng cao, tuy chỉ cần rút lui đúng lúc sẽ an toàn, còn có được doanh thu lớn, nhưng hắn luôn tính toán, muốn kiếm thêm chút tiền nữa, kiếm được thêm chút lãi liền bán ra! Lãi được chút tiền, bù lại thua lỗ lúc trước, lại...
Hắn hiện giờ còn có tâm tính lo được lo mất, mỗi ngày mở mắt ra đã có người đưa tiền tới trước cửa, trong lúc nhất thời hắn không bỏ được, dù sao tân niên còn chưa tới, cố gắng vất vả thêm một thời gian, tiền nha, càng nhiều càng tốt, có ai chê tiền nhiều bao giờ?
Vị Hạ viên ngoại Hạ Vũ này chính là sau khi quay lại mười hai canh giờ, lại được "gặp lại" hắn, cho nên Lý Ngư mới có thể hiểu biết tinh tường ý nghĩ của Hạ viên ngoại.
Tâm sự của Hạ viên ngoại bị Lý Ngư bóc trần, lập tức vô cùng kinh sợ. Vội vàng vung tay áo lên, bốn hạ nhân áo xanh đứng phía sau vừa nhìn thấy động tác của lão liền bước lên đặt mấy cái khay trước mặt hắn.
Hạ viên ngoại giở tấm lụa đỏ che khay lên, chỉ thấy bốn thỏi vàng được đặt ngay ngắn chỉnh tề, ánh mặt trời chiếu vào liền ánh lên sắc vàng rực rỡ chói mắt. Lý Ngư sớm đã nhìn thấy nên mí mắt cũng chưa từng nâng lên, nhếch miệng mỉm cười nói:
- Vẫn chỉ được hỏi một vấn đề!
Hạ viên ngoại chau mày, sắc mặt khó coi, nhưng chỉ đấu tranh một lúc liền từ trong ba vấn đề chọn một cái mà lão cho rằng quan trọng nhất: con nối dòng!
Kế thừa hương khói, con đàn cháu đúc, đương nhiên là chuyện quan trọng nhất, đó là chuyện kéo dài dòng tộc của lão! Nếu kiếm được một tòa kim sơn, nhưng không có con kế thừa vậy có ích lợi gì? Nếu như có thể sống lâu trăm tuổi, lại không có con cháu hầu hạ, sau trăm tuổi còn không phải là công dã tràng?
Cho nên, Hạ viên ngoại cắn răng bỏ qua hai vấn đề kia, chắp tay nói với Lý Ngư:
- Một khi đã như vậy, Hạ mỗ muốn hỏi tiên sinh về con nối dòng.
Lý Ngư đã từng nghe lão nói một lần, hơn nữa lần trước vì không biết rõ chi tiết này nên hắn đoán sai nhiều lần, bị Hạ viên ngoại dùng tình hình thực tế phản bác, cuối cùng lão còn chỉ trích hắn là một tên lường gạt, sau đó phất tay áo giận giữ bỏ đi, nhưng lúc này hiển nhiên sẽ không xảy ra tình huống đó.
Lý Ngư nhấp một ngụm trà, bấm đốt ngón tay tính toán một chút, tuy hắn không hiểu sao phải bấm đốt ngón tay, nhưng bắt chước cũng ra hình ra dáng.
Bấm tay xong, đặt tên lên đầu gối, hắn lạnh nhạt nói:
- Viên ngoại hiện giờ có mười sáu thê thiếp, chỉ có năm con gái, không có con trai, đúng không? Aha, hóa ra còn có thiếp thất thứ mười bảy, cũng là tháng này vừa vào phủ đúng không?
Hạ viên ngoại kinh hãi, bội phục Lý Ngư sát đất, nhưng lão là từ Nghĩa Thanh đến đây, chưa từng gặp mặt Lý Ngư, Lý Ngư không có khả năng có thời gian tìm hiểu gia cảnh nhà lão, cho nên người ta nhất định là tính ra được, bản lĩnh thần thông này nếu có thể chỉ cho lão con đường sáng còn không sợ không có con nối dòng sao?
Hạ viên ngoại run giọng nói:
- Đúng vậy! Lão phu thê thiếp nhiều, nhưng lại không có con trai kế nghiệp, thực làm cho ta phiền lòng! Những năm gần đây, lão phu quyên góp tu sửa cầu đường, cứu tế nạn dân, làm nhiều việc thiện nhưng ông trời vẫn không ban cho một đứa con trai nào, kính xin tiên sinh chỉ điểm cho.
Lý Ngư khẽ mỉm cười, ngoắc lão lại nói:
- Đưa tai lại gần đây!
Hạ viên ngoại vội vàng cúi người hướng về phía trước, vòng bụng phì nhiêu liền đè ép lên mặt bàn, hai tay vịn mép bàn, mới miễn cưỡng khom người xuống được, đưa tai lại gần miệng của Lý Ngư.
Lý Ngư giảm thấp thanh âm nói với Hạ viên ngoại:
- Ngươi thật ngu ngốc! "Ruộng đất" trong nhà màu mỡ, uổng cho ngươi ngày đêm cày cấy vẫn không sinh được con trai, ngươi còn không biết đạo lý trong đó sao?
Hại viên ngoại bị hắn mắng như vậy, cũng không dám có chút để ý nào, thở hổn hển nói:
- Đang muốn xin tiên sinh chỉ điểm cho.
Lý Ngư che nửa miệng, nhỏ giọng nói:
- Người thiếp thứ mười bảy của ngươi mới mười ba tuổi đúng không?
Hạ viên ngoại giống như gà mổ thóc gật đầu liên tục nói:
- Đúng vậy! Đúng vậy!
Lý Ngư nói:
- Tiểu cô nương vẫn chưa trưởng thành, vẫn chỉ là một nụ hoa thôi, sao có thể sinh con dưỡng cái cho ngươi? Những thiếp thất trước của ngươi tuổi cũng còn nhỏ...Bỏ đi, đã cưới vào cửa còn chưa tính, người thiếp thứ mười bảy này của ngươi nhất định không được nạp vảo cửa, còn nữa, sính lễ đã đưa cũng đừng thu hồi!
Hạ viên ngoại luôn miệng nói:
- Dạ dạ dạ, cứ như vậy là được ạ?
Lý Ngư đột nhiên nhớ tới Quách Nộ tích cực làm mai mối biểu muội cho hắn, vội nhịn cười nghiêm trang nói:
- Lý mỗ nói cho ngươi biết ba chuyện, ngươi nhất nhất làm theo, chẳng những có được con trai hơn nữa có thể khai chi tán diệp, con đàn cháu đống, để Hạ gia có người thừa kế!
Hạ viên ngoại không kìm được vui mừng, luôn miệng nói:
- Tiên sinh mời nói, lão phu khắc ghi trong lòng!
Lý Ngư nói:
- Thứ nhất, nếu ngươi nạp thiếp, phải tìm nữ nhân mười lăm tuổi trở lên, góa phụ, tốt nhất là người đã có con trai, ngàn vạn lần không được nạp những tiểu cô nương yêu kiều thướt tha mới mười ba tuổi. Nhưng nhớ lấy, không thể ngược đãi con của chồng trước, nếu không gây chuyện thương thiên hại lý, sẽ bị trời phạt.
Hạ viên ngoại liên tục gật đầu:
- Lão phu nhớ kĩ!
Lý Ngư lại nói:
- Việc thứ hai, trước phủ nhà ngươi có một cái hồ nhỏ, chiều dài khoảng chừng mười dặm. Sau phủ có núi, cao chừng 2000 bộ!
Hại viên ngoại nói:
- Đúng vậy! Tiên sinh tính toán thật tài tình...
Lý Ngư cắt ngang lời hắn:
- Sau phủ ngươi có núi, đó là có hậu. Trước phủ có nước, đó là tài nguyên. Nhưng núi này hồ này cũng không chỉ đem lại quyền quý cho ngươi mà có ảnh hưởng rất lớn đến con nối dòng của ngươi. Ngươi sau khi trở về, mỗi ngày dạo quanh hồ một vòng, sớm muộn gì cũng phải đi một lượt. Một ngày leo lên ngọn núi kia một lần. Cứ liên tục như thế, trừ phi mưa to gió lớn, còn không thì không được ngừng ngày nào.
Hạ viên ngoại dáng người mập mạp, sợ nhất là vận động, nghe nói như vậy sắc mặt trở nên khốn khổ, nhưng nghĩ tới núi kia hồ kia không chỉ có lợi cho sự giàu sang phú quý của lão mà còn đảm bảo cho con nối dòng của lão, liền cắn răng nói:
- Làm được làm được, lão phu nhất định sẽ làm theo!
Lý Ngư mỉm cười nói:
- Việc thứ ba chính là, những thê thiếp của ngươi nên để các nàng ăn nhiều loại thức ăn có chứa kiềm như rau quả, hoa quả, sữa, đậu nành, nấm, rau nhút, quả bầu, quả hồng, quả dâu, hạt dẻ, hạnh nhân...!
Hạ viên ngoại tận lực ghi nhớ các loại rau quả, hoa quả, đậu nành, các loại nấm, sữa vào trong đầu.
Lý Ngư nghĩ thầm: "Lão già này nếu có thể sinh được con gái, dĩ nhiên là vẫn có thể sinh con được, chỉ có điều liên tục sinh chỉ được năm đứa con gái thôi. Mình bảo lão vận động nhiều hơn, tăng cường sức khỏe, lại để cho thê thiếp của lão ăn các loại thức ăn có chứa kiềm để điều hòa độ pH trong cơ thể, cơ hội sinh con trai sẽ tăng cao, vậy cũng không tính là lừa lão! Giúp người đem lại niềm vui thôi!"
Trong phủ Đô Đốc, Dương Thiên Diệp đã ở tại phòng khách Tây sương được ba ngày, ba ngày này nàng đã khá quen thuộc với mọi người trong phủ.
Lúc này, vì để an toàn Hoa Cô bị phụ thân cấm túc trong phủ đang cảm thấy nhàm chán, chạy đến Tây sương nói chuyện phiếm cùng Dương Thiên Diệp.
Giường tre nhìn từ gần mang một màu vàng nhạt, nhìn xa lại là màu xanh tản ra hương vị tươi mát của cây cỏ.
Hoa Cô xếp bằng ngồi trên giường tre, Dương Thiên Diệp ngồi ở đối diện cô bé, ở giữa bày một hũ hình lá sen, mấy con cá vàng tung tăng bơi lội bên trong, còn có bèo, rong được thả trên mặt nước nhẹ nhàng chuyển động.
Hai người ngồi ở trên giường, không vấn tóc cài trâm, thanh nhàn vô cùng, chỉ để tóc xõa dài, trang phục nhẹ nhàng.
Bên ngoài giường tre chính là hai hàng rào nhỏ, chia hai bên trái phải, trong viện ánh mặt trời chói lọi, cỏ cây xanh mướt, dòng suối nhẹ nhàng uốn lượn, lại thêm hai vị cô nương một lớn một nhỏ xinh đẹp vô cùng, tạo nên một khung cảnh nên thơ.
- Dì nhỏ, vì sao người được đặt tên là Thiên Diệp?
Đôi mắt Hoa Cô trong suốt tò mò nhìn Thiên Diệp.
Dương Thiên Diệp nhớ lại, sâu kín nói:
- Dì nhỏ sinh vào mùa thu, khi ta sinh ra, phụ thân vào ngày thu đó nhìn đến cây Thiên Diệp, lá lác đác rơi xuống, vì thế liền đặt tên ta là Thiên Diệp. Ai biết được vận mệnh của ta thật sự như những chiếc lá thu ấy...
Dương Thiên Diệp ảm đạm thở dài, nhìn phía trong đình. Cảnh đẹp rạng rỡ dưới ánh mặt trời này tức thì làm phai nhạt tâm tình tiêu điều của nàng.
Hòa Cô suy nghĩ một chút liền nói:
- Tên của dì nhỏ thật đẹp, rất có ý nghĩa! Ừ, tương lai tên của ta nhất định cũng phải mang một hàm nghĩa đặc biệt nào đó!
Dương Thiên Diệp nghe khẩu khí của cô bé không khỏi nhoẻn miệng cười, đang muốn trên ghẹo cô bé vài câu thì Mặc Bạch Diễm nhẹ nhàng bước vào phòng, khom người nói:
- Cô nương, Đô Đốc lão gia và phu nhân muốn thỉnh cô nương dùng đi du ngoạn Kiếm các Cổ Sạn Thúy Vân Lang.
Hoa Cô vừa nghe xong, vội vàng đứng lên nhảy nhót nói:
- Cha mẹ muốn đi du ngoạn sao, ta cũng phải đi! Ở trong phủ mấy ngày nay ta sắp buồn đến chết rồi!
Mặc Bạch Diễm cười nói:
- Nhị tiểu thư muốn cùng đi, tiểu nhân không có quyền quyết định!
Hoa Cô vội vàng nói:
- Ta đi nói với cha!
Hao Cô xỏ giày xong vội vàng chạy ra ngoài.
Dương Thiên Diệp quay đầu về phía Mặc Bạch Diễm:
- Tỷ tỷ cùng tỷ phu muốn mời ta du ngoạn Thúy Vân Lang à?
Nàng suy nghĩ một chút, bên môi nở nụ cười thản nhiên:
- Được rồi! Ta đi nói với tỷ tỷ mời vị kỳ nhân Lý Ngư kia đi cùng!
Mặc Bạch Diễm giật mình, lão mặc dù võ nghệ xuất thần nhập hóa, nhưng chẳng qua cũng chỉ là kỹ năng của con người, đối với người có thể đoán được tiên cơ cũng mang lòng kính sợ, điểm này cũng giống với những người dân trên phố bình thường. Lão ta lập tức nói:
- Cô nương, Lý Ngư có thể đoán được tiên cơ, chỉ sợ...
Dương Thiên Diệp thản nhiên cười nói:
- Có một người như vậy ở bên cạnh, nhưng lại không biết lai lịch như thế nào khiến cho ta càng cảm thấy bất an. Yên tâm đi, thiên cơ không phải dễ thăm dò được, nếu không hắn cũng không định ra một ngày chỉ xem ba quẻ. Ta nghĩ, hắn sẽ không lợi hại đến mức vừa nhìn thấy ta liền có thể bấm đốt đoán được lai lịch của ta đi!
Mặc Bạch Diễm còn muốn khuyên can:
- Cô nương...
Dương Thiên Diệp cắt ngang lời lão, mày liễu nhíu lại, thản nhiên nói:
- Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi! Mặc sư chớ lo!