chương 011: đại đường cosplay

Tiêu Diêu Du

Nguyệt Quan 22-02-2023 13:35:52

Trải qua trăm cay nghìn đắng, Lý Ngư cuối cùng cũng đến Lợi Châu. Vào đến thành Lợi Châu, nhìn thấy những con đường quen thuộc, cảnh trí quen thuộc, sống mũi Lý Ngư cay cay. Nếu nói hắn không chịu ảnh hưởng cảm xúc của chủ nhân thân thể này vốn là không thể. Giống như linh hồn rời không khỏi xác thịt, cảm xúc cũng là do trí nhớ của con người mà sinh ra. Nếu như hắn có được toàn bộ trí nhớ của Lý Ngư, kỳ thật cũng sẽ bằng với tình cảm của Lý Ngư trở thành một nhân cách. Lý Ngư đi đến một ngã tư đường, áp lấy trái tim mình, thì thào nói: - "Yên tâm đi, nếu tôi như đã đến đây, nhất định sẽ bố trí ổn thỏa cho mẹ của cậu, Cậu, hãy yên tâm đi đi! Thành Lợi Châu đương nhiên không so được với thành Trường An phồn hoa, đó có thể là cùng thời đại lớn nhất trên thế giới, cũng là đại đô thị phồn hoa nhất. Nhưng Lợi Châu cũng có sự huyên náo phồn hoa của riêng Lợi Châu, phố lớn ngõ nhỏ, người đến người đi, các cửa hàng người bán hàng rong rao bán rất ồn ào náo nhiệt. Lý Ngư vừa đi, vừa nhìn xung quanh, chợt thấy bên đường có một tửu quán. Trước quán có một tấm ván dài, trên tấm ván xếp chồng hơn chục hũ rượu đất đóng miệng, sau tấm ván có một cô gái duyên dáng tay áo cuốn ba vòng đứng phía sau. Ông tay áo cong từ thời Hán đã bắt đầu dần dần không còn lưu hành nữa, mà lưu hành áo ngắn váy ngắn, lại không ngờ lúc này được nhìn thấy một cô gái mặc áo ống tay cong thời Hán, kéo tóc búi lên, cắm một cây trâm cài tóc, tay áo buông rũ xuống, vừa đoan trang lại xinh đẹp. Sơn Thủy Ba Thục cho nàng ta một sự khéo léo đẹp đẽ lại có dáng người lồi lõm, khuôn mặt hạt dưa trắng nõn, giữa hai gò má là một cặp lúm đồng tiền, hai má trắng đỏ, lông mi đen uốn cong dài, hai tròng mắt phân rõ trắng đen, rất xứng với thân hình mềm mại duyên dáng kia. Có người nói, màu sắc trên núi, mùi vị trong nước, ánh sáng trong hoa, tâm trạng của thiếu nữ, tuy không thể nói lời nào, duy trong lòng đều hiểu. Lúc này, động tác của thiếu nữ bán rượu không vội vã, tiết lộ cảm nhịp điệu và mỹ cảm, âm thanh ngọt ngào, uyển chuyển mềm mại, vẻ đẹp này, thật đúng là không thể diễn tả bằng lời. Lý Ngư nhìn thấy nữ tử ý nhị như vậy, trong lòng không khỏi nhìn chăm chăm, lúc này hắn mới chú ý đến, trong tửu quán vẫn còn có hai người đàn ông, phía trên để trần, phía dưới chỉ mặc mỗi một chiếc quần nhỏ, bàn chân trần trụi, đang ngồi trên ghế đẩu rửa sạch đồ đựng rượu. Trên bình rượu có viết bốn chữ to: "Tửu quán Văn Quân". Lý Ngư khóe môi không khỏi co giật lại hai cái: "Chết tiệt! Cosplay của triều Đường, chủ quán này thật là có đầu óc kinh doanh!" Thiếu nữ xinh đẹp đóng giả làm Trác Văn Quân thu tiền, đem một vò rượu đưa cho khách, cười ngọt ngào: - "Đại thúc đi thong thả, uống hết lại đến!" "Trác Văn Quân" vừa chớp mắt đã bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Lý Ngư, gương mặt của Lý Ngư không khỏi nóng bừng lên, nhìn chăm chăm vào con gái nhà người ta, quả thực rất kì cục, hắn ở thời hiện đại, thông qua phim ảnh truyền hình và mạng cũng không phải là chưa từng thấy mỹ nữa xinh đẹp bao giờ, chỉ có điều nếu như nói sự duyên dáng cổ trang này, những người đó làm sao có thể toát lên được tư vị như vậy. Lý Ngư giống như một tên trộm vừa bị người ta bắt quả tang, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác. "Trác Văn Quân" kia nhìn hắn từ trên xuống dưới, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng bĩu một cái, nàng ta rời khỏi tửu quán, lấy một gói giấy dầu từ trong ngực ra, lấy trong đó ra một cái bánh nướng. "Trác Văn Quân" liếc Lý Ngư một cái, lấy cái bánh nướng phân thành hai miếng, lấy một miếng đưa vào trong tay của hắn. Lý Ngư hơi sững sờ, trong tay đã có hơn nửa cái bánh nướng. "Trác Văn Quân" dịu dàng nói: - "Tuổi còn trẻ, chân tay đầy đủ, kiếm sống bằng gì thì cũng không thể thiếu ăn đúng không? Nam nhi đại trượng phu, đáng lẽ phải đường đường chính chính, đầu đội trời chân đạp đất, sao lại đi làm ăn mày chứ?" Lý Ngư kinh ngạc nhìn "Trác Văn Quân", nhất thời nói không nên lời, hóa ra mình nhìn lén người ta, lại bị cô ta lầm tưởng là một tên ăn mày đói bụng muốn hành khất? Lúc này tên chủ tửu quán mập không biết từ chỗ nào lại xông ra, lớn tiếng quát: - "Nha đầu này, lão tử bỏ tiền thuê ngươi, là để ngươi bố thí sao? Nhà mình đã nghèo không có cơm ăn mà vẫn còn muốn tiếp tế cho người khác à, mau đi bán rượu đi! Hôm nay bán không được năm vò rượu, sẽ trừ vào tiền công của ngươi!" "Trác Văn Quân" dịu dàng xinh đẹp lè lưỡi với Lý Ngư khẽ cười, lại vô tình để lộ vẻ thiếu nữ ngọt ngào làm rung động lòng người, nàng ta nhanh chóng vào sau quầy rượu, quay lưng vào trong, lại trở lại thành thiếu nữ dáng điệu đa dạng, tiếp tục bán rượu. Tên chủ tửu quán béo kia đi lên trước, thô bạo đẩy Lý Ngư ra: - "Đi đi đi, tránh xa chỗ này, ở đây lại ảnh hưởng đến việc mua bán của lão tử ta, xui xẻo quá!" Lý Ngư bị tên chủ tửu quản béo đẩy ra ngoài, hắn cầm chặt bánh nướng, bước ra xa vài chục bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua "Trác Văn Quân" mang theo vẻ rạng rỡ như ánh mặt trời, ra sức đẩy rượu ngon bán cho dòng người qua lại hai bên phía trước. Lý Ngư thở dài, ánh mắt chuyển đi, bỗng nhiên từ trên tấm gương đồng của cửa hàng gương phía bên cạnh thấy được bộ dạng của mình. Hắn lúc này dĩ nhiên là quần áo tả tơi, đầu tóc rối bù, giống như một tên ăn mày- chẳng trách "Trác Văn Quân" ở tửu quán kia lại xem hắn như kẻ ăn mày. Lý Ngư cười khổ lắc đầu: - "So với nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên việt, có lẽ mình là người đáng thương nhất rồi, xuyên qua được hơn mấy tháng rồi mà vẫn nghèo khốn như vậy!" Lần theo trí nhớ của Lý Ngư, hắn tìm thấy nhà của mình. Nhà Lý Ngư ở rừng trúc phía trước, một dãy phòng, nhiều đồ vật hai bên hành lang, phía trước còn có một tiểu viện. Phụ thân của Lý Ngư Lý Lão Thực thời điểm làm thợ làm giày, gia cảnh cũng không tệ, đã đặt mua được sản nghiệp này. Lý Ngư đẩy hàng rào cửa đi vào, đi đến sân, theo phản xạ hắn gọi to: - "Mẹ! Mẹ! Con đã về rồi!" Sau khi nói câu này xong, Lý Ngư liền ngẩn người, trầm mặt một lát, rồi lại cười thoải mái. Kỳ thực theo ý nghĩa này mà nói, hắn chính là con của người mẹ kia. Hắn trở về lần này, cũng không phải vì muốn tận hiếu thay con của người mẹ kia sao? Nhưng trong phòng không có người trả lời, Lý Ngư đi qua kéo cửa phòng ra, lại phát hiện cửa đã bị dây cỏ buộc lại, mẫu thân không có ở nhà. Hắn thở dài, lúc này mới tỉnh ra, thời điểm này mẫu thân đang làm công ở Võ Đô đốc phủ. Mẹ Lý Ngư vốn dĩ không phải thợ làm công, chủ yếu là ở nhà làm việc nhà, giúp đỡ trượng phu phơi da, thuộc da, nhưng từ khi Lý Lão Thực bị giết, để duy trì kế sinh nhai, bà đã không ra khỏi cửa. Ba năm trước, Phan thị bắt đầu làm châm nương ở Võ Đô đốc phủ ở Lợi Châu, lúc này hẳn đang ở đó. Lý Ngư có chút do dự, cũng không mở đám dây cỏ để về phòng, mà lại đi vào trong sân, ngồi ở dưới tán gốc cây hồng mười tám năm kia. Cây hồng này, là một thời tuổi thơ của hắn, Lý Lão Thực tự tay trồng đấy. Lý Ngư theo bản năng sờ vào mặt dây chuyền đỏ như trái táo dưới cổ mình, hắn mới vừa về tới, bây giờ vẫn đang thử nghiệm, nếu không một khi đã quay trở về mười hai canh giờ trước, hắn sẽ lại phải bôn ba một ngày. Muốn thử nghiệm xem tác dụng của nó lớn bao nhiêu, có đủ thời gian để liên tục đảo ngược không, vậy thì, ít nhất cũng cần chờ tới hai ngày sau. Lý Ngư thở một tiếng thật dài, vỗ vào mặt dây chuyền, gập hai gối lại, nằm dưới tán cây hồng. Trên đỉnh đầu, cây hồng đầy quả chín, mỗi một trái có mầu sắc giống như chuỗi hạt trần bì, vươn dài tự do tự tại. Lý Ngư nhắm hai mắt lại, những cơn gió nhẹ phất vào gò má. Hắn muốn lợi dụng trụ luân kì dị lúc này, để kiếm được một số tiền lớn mới được!