Lý Ngư ngã xuống giường trúc, lập tức mệt mỏi kéo đến. Cảnh gặp phải hôm nay bất kể là tinh thần hay thân thể đều mang đến kích động lớn cho hắn, đợi khi hết thảy kết thúc rồi, cảm giác hưng phấn qua đi, hắn mới cảm nhận được sự mệt mỏi khôn cùng.
Hắn gối lên cánh tay, lười biếng nhìn con chim yến nhỏ bé ở trong ổ trên nóc nhà thò đầu ra nhìn, thỉnh thoảng kêu vài tiếng chít chít, trong lòng suy nghĩ: Hoa Cô được cứu rồi, vậy mình cũng yên lòng. Nhưng trụ luân kỳ diệu này chẳng lẽ chỉ cứu mạng được trong lúc nguy cấp thôi ư? Nếu thế thì cũng chẳng có tác dụng gì mấy, không bằng, mình nói chân tướng với mẹ, đưa bà cao chạy xa bay?
Mấy ngày qua ở Lợi Châu, Phan thị đã đặt toàn bộ tâm tư lên người hắn, tình mẹ sâu như biển, khiến cho Lý Ngư đã dần dần coi bà như mẹ ruột của mình. Ý nghĩ kiếm một số tiền lớn để bà sống yên tuổi già, rồi cao chạy xa bay bắt đầu dao động trong đầu hắn rồi.
Hắn biết, ở trong lòng Phan thị, báu vật thật sự để cho bà sống có ý nghĩa chính là hắn. Vậy thì, hãy đưa mẫu thân bỏ trốn khỏi nơi này. Dù sao với tính tình của Phan thị, chỉ cần biết được sự thật thì tuyệt đối sẽ không giống như bác lái đò Lưu Vân Đào mắng hắn không biết sống chết, mà sẽ gắng hết sức bảo vệ hắn, khuyên hắn rời khỏi.
Lòng nghĩ nghĩ, tay hắn vô tình sờ vào trụ luân đeo ở cổ. Thứ đồ quỷ quái này thật sự là vô bổ, có lẽ ngoài bảo vệ tính mạng ra thì tác dụng duy nhất của nó chính là ...một này nào đó cưới vợ, có thể lặp đi lặp lại việc động phòng mà thôi.
Nghĩ đến điều buồn nôn và thú vị này, hắn phì cười thành tiếng. Nhưng hắn không hề biết rằng, tin tức liên quan đến hắn lúc này đã nhanh chóng lan truyền khắp Lợi Châu rồi. Lý Ngư cũng bởi không có kinh nghiệm, lúc đó chỉ một lòng cứu Hoa Cô nên hoàn toàn không suy nghĩ giải quyết tốt hậu quả, cũng không dặn dò Võ Sĩ Hoạch giữ bí mật hộ hắn gì cả.
Đương nhiên, Phủ Võ Đô đốc xảy ra chuyện lớn như vậy, thậm chí còn vận dụng quan binh đi lùng bắt, toàn bộ người trong phủ đều biết chi tiết, việc này dù Võ Sĩ Hoạch muốn giúp hắn che giấu cũng rất khó. Vì thế, tin tức này đã thông qua đủ con đường nhanh chóng được lan truyền ra ngoài.
Đầu tiên, là quân đội địa phương có phản ứng trước, dù sao Võ Sĩ Hoạch điều động phủ Binh, chuyện này không giấu diếm được họ. Vì thế không bao lâu Chiết Xung Đô Úy, Quả Nghị Đô Úy của ba phủ thậm chí là một số Biệt Tướng, Binh Tào Tham Quân đều nhung trang hạng nặng đến phủ Đô Đốc thăm hỏi, từ chỗ Võ Sĩ Hoạch họ đã nghe nói đến vị kỳ nhân Lý Ngư.
Sau đó, châu Thứ sử Nhậm Oán, châu Tư Mã Liễu Hạ Huy dẫn đám Biệt Giá, Trường Sử, Thành Hoàng, Trấn Thú, Lương Bẩm và các Ti Chính Ấn quan cũng đều đến phủ Đô đốc để thăm hỏi, vì thế, lúc họ ra về, tin tức kỳ nhân Lý Ngư càng lan truyền rộng hơn.
Những người này đều là quan, lời nói vẫn luôn bài bản, Võ Sĩ Hoạch nói với họ thế nào, trên cơ bản họ nói với người khác y hệt như thế. Nhưng vấn đề là người nghe họ kể lại khi thuật lại cho người khác thì chưa chắc đã không thêm mắm dặm muối vào.
Mà ở dân gian thì sao?
Phủ Võ Đô đốc mấy trăm người, đầu bếp, người chăn ngựa, người sai vặt, nha hoàn, gia đinh, còn có làm công tạp dịch, vú già...đều e sợ cho chủ nhân thiên hạ không loạn, họ cũng không biết nhiều tình hình cụ thể và tỉ mỉ nhưng sức tưởng tượng thì lại hết sức phong phú, họ có thể tự mình bổ sung hoàn thiện. Rồi lại tiếp tục từ miệng người này qua miệng người khác, đến khi lan truyền đến khắp phố phường thì năng lực của Lý Ngư đã gia tăng gấp bội rồi. Vào lúc Lý Ngư nằm ngáy o o trên chiếc giường trúc kẽo kẹt thì ở đầu xóm, trong phòng ngủ, nơi sòng bạc dạ yến..., tin tức liên quan đến hắn đang như đôi cánh không ngừng được lan truyền rộng. Và khi hắn còn chưa thức dậy thì ở trong miệng dân chúng trên phố, hắn đã thành kỳ nhân đương thế biết trước năm trăm năm, biết sau năm trăm năm, trên trời có thể cùng Phúc Lộc Thọ Tam Tinh so đũa đấu rượu, dưới đất có thể cùng Thập Điện Diêm La đánh mạt chược rồi.
Sáng sớm, khi Lý Ngư vẫn còn đang say giấc nồng thì người mẹ cần lao đã thức dậy nấu cơm cho hắn rồi. Bởi vì Lý Ngư ngủ ở nhà chính nên bình thường Phan thị làm việc hết sức nhẹ nhàng, đi ra đi vào lặng lẽ không một tiếng động sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của con trai. Nhưng sáng sớm hôm nay, Phan thị mới đảo vào phòng một lần để nấu cơm, sau đó hấp tấp đi tới chỗ hắn gây nên tiếng động ở cửa phòng.
Lý Ngư mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Phan thị đã đi tới trước mặt mình, vội vã đẩy hắn, nói:
- Con ơi, con mau dậy đi, sợ là có chuyện lớn xảy ra rồi.
Lý Ngư giật mình ngồi dậy, kinh ngạc hỏi:
- Mẹ, là chuyện gì ạ?
Sắc mặt Phan thị cũng thay đổi, gấp gáp nói:
- Con ơi, bên ngoài có rất nhiều người, họ đều đứng ngoài cửa, e là không có ý tốt gì.
Lý Ngư kinh hãi:
- Có chuyện này ư?
Phan thị nói:
- Hẳn là việc hôm qua con phá chuyện tốt của thích khách, chúng phái người tới tìm con đấy. Con ơi, con mau đi đi, đi từ cửa sau vào rừng, đi nhanh đi.
Lý Ngư nói:
- Nếu con chạy rồi, vậy mẹ thì sao?
Phan thị vội la lên:
- Mẹ là một bà già, họ làm gì được mẹ? Con là độc đinh của dòng họ Lý gia, không thể xảy ra chuyện được. Con đi mau đi.
Lý Ngư hất chăn, mặc áo lót, đi giày, bước ra ngoài:
- Không được. Bỏ mặc mẹ ruột vậy thì có gì khác với súc sinh đâu chứ? Con đi ra ngoài xem là kẻ nào lớn mật đang bị quan phủ truy nã mà dám tìm tới đây.
Phan thị kéo không được, Lý Ngư đi nhanh ra ngoài. Bà quýnh lên, thuận tay chộp con dao làm bếp ở trên bếp đi theo ra ngoài, lòng thầm nghĩ, nếu có người nào dám gây bất lợi cho con bà, dù đánh đổi cả cái mạng già này bà cũng phải liều mạng với họ.
Lý Ngư mặc áo lót, người thời đó cũng không mặc quần áo trong, bởi vậy lúc ra ngoài gió thổi bay phấp phới, rất tự nhiên phóng khoáng. Hắn đi ra đến giữa viện thì dừng lại, tay trái khép trong tay áo, nắm lấy trụ luân, mắt mở to nhìn bên ngoài tường thấp, quả nhiên thấy bảy tám người đàn ông mặc áo xanh, cũng có người già người trẻ đi qua đi lại tựa như đang sốt ruột ở bên ngoài, đợi hắn vừa đi ra thì cả đám đều dừng lại.
Lý Ngư cầm pháp bảo, bình thản không hề sợ hãi, đứng thẳng người, quát lớn:
- Mấy người là ai, sáng sớm tinh mơ đến ngoài cửa nhà ta là muốn gì?
Hắn đang tuổi trẻ nhiệt huyết, mỗi sáng sớm đều có hiện tượng "nhất trụ kình thiên", lúc sáng đang đắp chăn nên mẹ hắn cũng không nhìn thấy, lúc này lao tới, lại chưa mặc áo bào, bộ quần áo lót bị gió thổi qua tức thì "cậu em" đang hiên ngang đập vào mắt mọi người.
Mọi người bên ngoài bờ tường nhìn thấy không khỏi cảm thán: Kỳ nhân đúng là kỳ nhân, tác phong hành sự thật khác người thường. Ừm, "bụi cán" của vị kỳ nhân này đột nhiên như con ếch giận giữ, hết sức hùng vĩ...
Trong đám đông có một vị già nhất nhanh chóng kịp phản ứng, giành trước mỉm cười chào:
- Xin hỏi đây là Lý gia tiểu lang quân?
Lý Ngư vội nắm tay lại thành nắm đấm, hiên ngang đáp:
- Chính là tôi, có gì không?
Lúc này Phan thị đã lao tới bên cạnh con trai, để dao ở trước ngực, hằm hè nhìn mọi người. Ông già áo xanh thấy thế giật mình, biết đã bị người ta hiểu lầm, bèn vội vàng làm động tác trấn an với mọi người phía sau, nói:
- Chúng tôi mạo muội đến, sợ là đã khiến quý nhân hiểu lầm rồi. Các ngươi đừng lo, ta sẽ nói rõ lý do.
Ông già áo xanh nói xong bèn đẩy cửa sân đi vào. Lão đi tay không, tuổi tác rất lớn, nên Phan thị không sợ nữa, khẽ đụng đụng vào cậu con trai.
Ông già áo xanh cách Lý Ngư tầm ba bước thì dừng lại, sau đó lạy dài một cái, thanh âm cũng hạ thấp xuống rất nhỏ chỉ để hai mẹ con Phan thị nghe thấy:
- Phan Nương Tử, Lý tiểu lang quân, lão hủ là quản gia của Nhậm Thái thú, phụng mệnh chủ nhân đến mời Lý tiểu lang quân đến phủ. Mong Lý tiểu lang quân nhận lời.
Phan thị ngạc nhiên hỏi:
- Nhậm thái thú? Ông nói là Nhậm lão gia Thứ sứ Lợi Châu chúng ta ư?
Ông già áo xanh hơi cười đáp lại:
- Đúng là chủ nhân nhà ta. Chủ nhân nghe nói Lý tiểu lang quân là kỳ nhân đương thời, rất muốn kết giao bằng hữu với tiểu lang quân. Không biết Lý tiểu lang quân có bằng lòng nể mặt chấp nhận không?
Lý Ngư há to miệng, "tiểu nhị ca" cũng như đã trút giận nhanh chóng xẹp xuống, lòng thầm nghĩ:
- Thứ sử lão gia mời mình làm gì? Chẳng lẽ nhà ông ta cũng có một vị nhị tiểu thư vừa mới bị người ta giết chết?