- Ngươi...làm tổng quan trong quân ta đi.
Lý Tích suy nghĩ một lát liền sắp xếp cho Lý Ngư một chức vụ.
Lần này thảo nghịch, Lý Tích là Đại tổng quản, dưới còn có tổng quản các lộ chuyên trách, đây đều là chức vụ tạm thời, đợi khi nhiệm vụ quân sự vừa kết thúc, chức vụ tạm thời này cũng sẽ chấm dứt
Lý Ngư điều chuyển theo hướng tương đương và tăng lên, quân tướng tòng ngũ phẩm thượng, cấp bậc không thấp, hơn nữa chính chức của hắn là du kỵ tướng quân của Vũ Lâm Quân, ở mức độ nhất định đại biểu cho Hoàng đế, bởi vậy vị trí cũng phải hợp lý.
Hơn nữa lúc này quân lệnh điều động từ các nơi vừa mới phát ra ngoài, nhân mã còn chưa tới, quân tá cấp dưới còn chưa được trang bị đầy đủ, cho nên phạm vi tổng quản phụ trách của Lý Ngư mở rộng hơn gồm tất cả các việc như xe ngựa, binh giáp, đóng giữ, quân huấn, quân pháp...
Nhưng, lính còn chưa tới, công việc của Lý Ngư nhiều, nhưng việc của vị Hậu cần xử trưởng kiêm Hiến binh đội trưởng này có thể làm cũng trở nên hữu hạn.
- Ta phải đi Hộ bộ thúc giục tiền lương, bên Công bộ, ta cũng sẽ kêu gọi, sẽ không chặt đứt kế sinh nhai lâu dài của ngươi. Đúng rồi, ngươi lập tức trở về kinh, ngay ở Long Thủ Nguyên xây dựng một tòa binh doanh, sẽ có binh tướng đến đó, có được chỗ ở là được, không cần làm quá mức, chỉ cần là doanh địa tạm thời thôi.
Lý Ngư dặn dò Bao Kế Nghiệp. Bao Kế Nghiệp một lòng một dạ ôm đùi hắn, lòng nhiệt thành đó hắn biết, hiện giờ không thể đi vào quân đội thì bỏ mặc người ta cho xong được. Người này làm việc rất kiên định chăm chỉ, hôm nào đó giới thiệu vào làm quan viên Công bộ là được.
Lý Ngư tuy được điều dời khỏi hệ thống công bộ nhưng rõ ràng là tiền đồ càng thêm mở rộng, hắn muốn ra mặt tiến cử ai đó, những quan viên khác hẳn sẽ nể mặt mũi hắn. Trên quan trường, ai cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi đắc tội với người khác, nhất là đôi bên sau này lại không phát sinh xung đột lợi ích gì.
Về phần lâu dài... người bên ngoài được giới thiệu tới, nhất định vẫn phải đề phòng. Nhưng Bao Kế Nghiệp biết tiến lui, tính cách điềm đạm, chín chắn, tiếp xúc lâu, nhất định sẽ được quan viên Công bộ yêu thích, thứ gã thiếu chỉ là nước cờ đầu thôi.
Lý Ngư trước tiên đảm bảo đánh lâu dài với gã, lập tức lại ném cho gã một ích lợi có thể thực hiện được ngay: Ở Long Thủ Nguyên xây dựng quân doanh tạm thời. Đây là một khoản chi tiêu không nhỏ, phải điều động quân đội, không thể không chi tiền được. Mà đợi sau khi quân đội xuất phát thì số vật liệu xây dựng này gã còn có thể dỡ xuống, chuyển dùng cho gã hoặc là bán đi lấy tiền, có thêm khoản thu vào của cá nhân, về phần đề cập đến chỗ tốt của nhân viên tương quan Lý Ngư mặc kệ. Từ biểu hiện của Bao Kế Nghiệp từ trước tới nay cho thấy gã sẽ biết làm như thế nào, bao gồm cả một phần chia cho Lý Ngư, gã cắt cũng không ít rồi.
Bao Kế Nghiệp là một thương nhân, nhưng khi nào thì nên hào phóng, gã hiểu rõ hơn ai hết.
Đuổi Bao Kế Nghiệp đi rồi, Lý Ngư liền nói với hai chị em Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh:
- Ta phải đi cùng với Lý Tích Đại tướng quân chuẩn bị công việc điều binh xuất binh, không thể mang theo các ngươi quay về Trường An được. Đợi lão Bao sắp xếp xong xuôi mọi thứ, các ngươi đi theo hắn về kinh nhé.
Hắn nhìn Thâm Thâm một cái, nói:
- Ta đã gửi thư về nhà, hết thảy tự có sắp xếp.
Thâm Thâm nghe xong hai má đỏ bừng, đẹp như đóa hoa hạnh mùa xuân.
Lúc ra kinh, nàng vẫn là một cô gái chẳng khác gì nha hoàn đi theo lão gia, lần này quay về trở thành thiếp thị rồi. Tuy nói đã thân thiết với Cát Tường, Tác Tác hơn, nhưng vẫn thấy ngượng ngùng, nếu hai vị phu nhân có gây khắt khe, mắng nàng vài câu cũng vẫn tốt.
Nếu Lý Ngư đã hồi âm nói rõ tình hình, vậy thì cũng không sợ mấy nữa. Lúc này dù họ có hành động làm khó dễ nàng, chẳng sợ trong lời nói có nói nàng những lời không hay đi chăng nữa thì tính chất cũng không giống với lúc trước, nhằm vào không còn là nàng, mà là người chủ gia đình Lý Ngư. Cát Tường và Tác Tác đều là nữ tử thông minh, sẽ không làm loại chuyện này.
Lý Ngư đương nhiên không dám lần nữa mang theo Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh, hiện tại hắn là người trong quân, nếu mang theo hai cô gái, vậy thì thực sự chết chắc rồi. Nếu hắn dám làm ra loại chuyện phạm huý kiêng kị này một khi bị người ta bẩm báo với Lý Tích, đầu của hắn sẽ không giữ được.
Điều này chắc chắn đấy, thái độ của Lý Tích đối với hắn có chút đặc biệt, Lý Ngư ngay từ đầu cũng không hiểu rõ, sau đó hắn hiểu là bởi vì hắn là người mà thiên tử phái tới, cho nên Lý Tích đối với hắn khá coi trọng và khách khí. Nhưng cũng vì thế, một khi hắn phạm vào quân kỷ, Lý Tích sẽ quả quyết không cho phép phá vỡ quân kỷ, lúc xử phạt hắn cũng sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua, mà là xử nặng, sẽ giết chết hắn. Loại tâm tính này, đại để tương tự như lái xe gây ra tai nạn xe cộ, đụng tàn không bằng đâm chết, chẳng sợ trong lòng bệ hạ không vui cũng tốt hơn là không đắc tội ngươi, về sau chờ ngươi trả thù.
Loại chuyện tạo phản này, không có nha môn nào dám chậm trễ đấy, huống chi lần này là Hoàng tử tạo phản, cho nên hành trình đến Hộ bộ của Lý Ngư không bị hỏi vặn, Hộ Bộ Thượng Thư theo giá sau khi xem xét con số liền đồng ý.
Ngay sau đó, các loại nhân mã liền hồi kinh, đều tỏ lòng ra sức vì Hoàng đế, gia tăng tốc độ. Bởi vì toàn bộ triều đình đều bận tâm, từ Tề châu đến Bồ Châu cũng không gần, bọn họ sau khi nhận được tin Tề vương tạo phản đã là hơn mười ngày sau, cũng không ai biết tình hình gần đây như thế nào.
Nếu Tề vương nâng kỳ tạo phản lập tức binh tiến Quan Trung, như vậy chờ bọn họ về đến Trường An, chỉ sợ Tề vương cũng đã đến Hàm Cốc Quan rồi. Chiến sự một khi phát sinh ở Kinh kỳ trọng địa, lực ảnh hưởng này còn nghiêm trọng hơn so với ngăn địch bên ngoài.
Triệu Nguyên Giai cố ý để mình nhiễm phong hàn nghe được tin tức bên Tề vương kia xảy ra biến cố lớn, Hoàng đế cùng văn võ toàn triều đang vội vã về kinh thì đang uống thuốc bật cười phun cả thuốc ra. Ông ta cảm thấy ông trời đang thương xót mình, Tề Châu xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng đế đâu còn có lòng nào mà xử trí ông ta. Đợi bình định loạn Tề Châu xong xuôi, chuyện khắc phục hậu quả sợ rằng không tới nửa năm cũng không xong. Đến lúc đó, cơn giận của thiên tử hẳn là đã bình ổn rất nhiều, chỉ cần ông ta trong khoảng thời gian này cần cù làm việc, chuyện này hẳn có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không...
- Sớm biết như thế, lúc ấy không nên dùng nước lạnh để tắm, không đáng để dùng khổ nhục kế này.
Triệu Nguyên Giai lâng lâng, chùm kín chăn, vẫn cảm thấy hàn khí lạnh thấu xương, dùng giọng yếu ớt nói:
- Thêm...thêm hai chậu than nữa.
Chậu than được lấy thêm, than đỏ rực ấm áp, Triệu Nguyên Giai lại nghĩ.
- Thời điểm Bệ hạ khởi hành ta phải mang bệnh đến tiễn. Bệ hạ có đại sự phải làm, lúc này sẽ không trách cứ ta, lại thấy ta tự biết tội nặng, sợ hãi sinh bệnh... Không tệ, cứ như vậy mà làm... Có lẽ, ta không bị giáng chức quan đâu...
Triệu Nguyên Giai đắc ý nghĩ, sau đó mơ màng ngủ. Lúc này, trong thành Bồ Châu rất hỗn loạn, Hoàng đế sau khi đuổi các quan viên về kinh thành, bản thân cũng được Cấm Vệ quân của Chử Long Tướng hộ tống rời khỏi thành Bồ Châu.
Thời điểm người nhà bẩm báo cho Triệu Nguyên Giai nói Hoàng đế đang sắp về kinh, nhưng Triệu Nguyên Giai đang mơ màng ốm chỉ nghe được hai chữ về kinh, sau đó thì ngất xỉu.
- Sao rồi đại phu, bệnh tình lão gia nhà tôi thế nào ạ?
Người của Triệu gia hoảng sợ hỏi thầy thuốc, thầy thuốc nhìn gương mặt nóng bừng của Triệu Nguyên Giai, nghe tiếng thở hào hển, tay chậm rãi bắt mạch cho ông ta, sắc mặt nặng nề lắc đầu:
- Lão hủ y thuật nông cạn, vẫn nên mời... cao minh khác đi.
- Sao lại như vậy? Khúc lão tiên sinh ngài là đệ nhất danh y Bồ Châu, kính xin hãy nói thật, rốt cuộc bệnh tình của lão gia nhà tôi như nào?
- Ôi... sớm...sớm chuẩn bị...
- Sớm cái gì ạ?
- Sớm... Chuẩn bị hậu sự đi!