Ở sâu dưới lòng đất, có một loại côn trùng, gọi là ve sầu, một vòng đời cần trải qua năm lần lột xác, tốn năm đến mười hai năm, mới có thể ngoi lên mặt đất, xòe cánh, lột xác thành ve.
Sau mấy năm ẩn giấu thân mình trong bóng tối vô tận, rốt cuộc có thể nhìn thấy ánh sáng. Thế nhưng thời gian để chúng cất cánh bay lượn, hát vang nhiều nhất cũng chỉ cần hai tháng, tiếp đó sẽ hoàn thành vòng sinh mạng đầu tiên. Nhưng để có được ngày ngoi lên khỏi mặt đất tối tăm đó vẫn luôn là một quá trình tất yếu.
Lý Ngư lúc này giống như một con ve sầu mới ngoi lên khỏi mặt đất tối tăm đó, liều mình cất tiếng kêu, đặt bước chân đầu tiên vào thế giới ánh sáng này, cảm giác cô độc, lo sợ, nghi hoặc đã từng trải qua, cảm giác bi thương, sợ hãi đan xen vào nhau, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khiến cho nước mắt của hắn không kìm giữ nổi không ngừng rơi xuống.
- Tráng sĩ xin dừng bước! Tôi có chuyện muốn nói! Tôi có chuyện muốn nói!
- Điêu dân, lớn mật!
Hà huyện lệnh biến sắc hét lên, nhấc vạt áo lên, đá chân vào cổ tay của Lý Ngư. Một ngục tốt nhanh chóng phản ứng lại, rút ra thanh đao sáng loáng, muốn chặt đứt tay của hắn. Tên tử tù này, nếu kinh động đến thánh giá, như vậy sao được?
Lý Thế Dân không phải là một hoàng đế sống trong vòng tay của những phụ nhân trong cung cấm, hắn chinh chiến cả đời, trải qua nhiều trận chiến, sao có thể để ý chút chuyện nhỏ này. Lý Thế Dân thản nhiên vươn tay ngăn Hà huyện lệnh cùng ngục tốt lại rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, đứng trước mặt Lý Ngư:
- Ngươi muốn kêu oan?
Tử tù kêu oan, cho dù đã lên pháp trường cũng phải mang trở lại phúc thẩm. Điều này nhằm tránh trường hợp phán sai án, tuy nói như vậy, nhưng cho dù là một tử tù sợ chết, có chứng cứ xác thực cũng không dám kêu oan ở đạo trường. Cho dù trở lại phúc thẩm hắn cũng không thể được phóng thích, hơn nữa còn trải qua một lần dày vò đến chết, tội gì phải làm như vậy?
Huống chi, tuy pháp luật rõ ràng, nhưng hình ngục xưa nay vẫn là nơi hắc ám, bất kỳ một vị minh quân nào tại vị cũng không thể làm cho nơi này trở nên rõ ràng, sáng sủa. Nếu là vì kêu oan mà trở lại phúc thẩm, không tránh khỏi bị ngục tốt tra tấn một phen, trở thành sống không bằng chết.
Nhưng luật pháp đã quy định rõ, Lý Thế Dân tự nhiên coi trọng điều này, hắn cũng lo lắng xuất hiện những tên quan lại giết người bừa bãi, giết oan lương dân.
Lý Ngư do dự một chút, kêu oan? Bác lái đò Lưu Vân Đào đã từng nhắc nhở hắn, bất kể như thế nào, thân thể mà hắn chiếm cứ này cũng đã giết người, hiện giờ quan phủ muốn chém đầu thân thể này, hắn thực sự bị oan sao?
Huống chi, lý do của hắn không ai có thể tin tưởng được, mặc dù vị trung niên áo vàng trước mắt này thoạt nhìn là một người khôn khéo nhưng ông ta sẽ tin lời mình nói sao? Nhưng Lý Ngư vẫn quyết định nói hết mọi chuyện.
Dựa vào dáng vẻ uy phong của người trước mắt, có thể thấy đây là một đại nhân vật, nói cho ông ta nghe những kinh nghiệm của mình, cho dù là bị chặt đầu, nói không chừng chuyện này có thể lan truyền tại dân gian, nếu người này có thói quen ghi chép không chừng còn có thể ghi lại sự tích của hắn.
Như vậy trong cuốn tiểu thuyết hệ liệt "Đường truyền kỳ" sau này sẽ có thêm một câu chuyện bi thảm của một kẻ xuyên việt. Đời sau sẽ có nhiều người nhắc đến hắn, lấy hắn làm đề tài cho việc sáng tác hí kịch, phim điện ảnh và phim truyền hình. Nói không chừng, người nhà ở tương lai của hắn sẽ biết được tung tích của hắn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lý Ngư càng trở nên khẩn cấp, gật đầu nói
- Vị tráng sĩ này, tôi oan nhưng lại không oan...
Hà Thiện Quang không dám vạch trần thân phận của Hoàng đế, nhưng nghe hắn mở miệng gọi "tráng sĩ", trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, không kìm nổi liếc mắt trách mắng:
- Cái gì mà tráng sĩ, gọi quý nhân!
Lý Thế Dân liếc nhìn Lý Ngư mỉm cười gật đầu:
- Ngươi buông tay ra đi, từ từ nói.
Lúc này, có một tên ngục tốt vội vàng khiêng ghế đến, Lý Ngư thấy vậy liền buông tay. Lý Thế Dân thản nhiên ngồi xuống, nhìn Lý Ngư:
- Ngươi có oan khuất gì, hiện tại có thể nói.
Lý Ngư căn bản không hy vọng vị quý nhân này có thể tin tưởng lời nói của hắn, lại càng không dám hy vọng hắn được miễn xá tội chết. Hắn thầm nghĩ nói ra những chuyện mình đã trải qua để chúng có thể lan truyền trong dân gian, "nhạn quá lưu thanh, nhân quá lưu ngân", hắn không muốn mình đến không ai hay, chết không ai biết, hắn phải lưu lại dấu vết của mình trên cuộc đời này.
- Vị quý nhân này, tôi tên là Lý Ngư, nhưng thật ra tên tôi không phải là Lý Ngư. Tôi đã giết người nhưng kỳ thật không phải là tôi giết. Câu chuyện của tôi vô cùng ly kỳ, nhưng tôi có thể cam đoan, từng câu từng lời của tôi đều là sự thật...
Lý Ngư thao thao bất tuyệt nói một hồi, ước chùng nửa canh giờ hắn mới thở hổn hển ngừng nói, tha thiết nhìn Lý Thế Dân:
- Vị quý nhân này, ngài có hiểu không?
Lý Thế Dân nghiêng người dựa vào ghế, tay chống cằm, tò mò nhìn Lý Ngư:
- Ngươi nói trăm ngàn năm sau, nơi nào cũng có lầu cao trăm trượng, có thể nhìn ngàn dặm?
- Cũng không phải nơi nào cũng như vậy, nhưng có rất nhiều nơi có lầu cao. Nhìn xa ngàn dặm, điều này không có khả năng. Nơi của chúng tôi luôn có sương mù dày đặc, không thấy ánh mặt trời.
Lý Thế Dân sờ sờ hàm ria ngắn, hưng phấn:
- Ngươi nói trăm ngàn năm sau, mọi người ra đường đều là dùng xe thiết giáp, có thể chạy nhanh như bay, một ngày ngàn dặm?
Lý Ngư do dự một chút liền nói:
- Trên lý thuyết là như vậy, nhưng thực tế, xe cộ đông đúc, thường không dễ di chuyển.
Lý Thế Dân thở dài, nói với Hà Thiện Quang:
- Bệnh nhân mắc chứng điên loạn như vậy sao lại phán quyết tử hình thế?
Hà Thiện Quang khẩn trương chắp tay nói:
- Bệ hạ minh giám, nếu người này thật sự bị điên, địa phương tất nhiên sẽ bẩm báo. Theo thần thấy, người này là sợ chết nên mới giả điên.
Lý Ngư nghe xong cuộc đối thoại của hai người, hai tay nắm lan can bất lực rủ xuống. Quả là vậy vẫn là không có người nào tin tưởng lời nói của hắn. Trong lúc nhất thời, Lý Ngư mất hết can đảm, cười khổ lắc đầu nói:
- Giết đi! Các người giết tôi đi, có lẽ chết đi, không chừng tôi có thể lần nữa trở về nhà...
Lý Thế Dân nghe được lời nói của Lý Thế Dân, liếc nhìn hắn thật sâu nói:
- Người này phạm tội gì?
Hà Thiện Quang chắp tay nói:
- Giết kẻ thù, báo thù cho cha!
Lý Thế Dân nhướn mày:
- Báo thù cho cha, chính là hiếu đạo, vì sao không được giảm tội?
Hà Thiện Quang thấp giọng nói:
- Người hắn giết chính là một vị quan tướng!
Lý Thế Dân nhìn lại những tên tử tù khác, hỏi:
- Bọn ngươi phạm tội gì?
Lão Phạm đồ tể ủ rũ trả lời;
- Tôi...tôi trộm một xe gạch lớn trong Hưng Ninh lăng của tiên đế, phạm vào tội mưu nghịch!
Tiên đế chính là gia gia của Lý Thế Dân Lý Bính, sau khi Lý Uyên xưng đế đã truy phong người làm tiên đế, lấy miếu hiệu là Đường Thế Tổ, lăng mộ cũng được sửa sang lại, đổi tên thành Hưng Ninh lăng, thành lăng tẩm của hoàng gia. Lão Phạm xây nhà, không ngờ lại đi trộm gạch trong lăng mộ của gia gia Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân vừa nhìn bác lái đò Lưu Vân Đào, Lưu Vân Đào vỗ đùi nói:
- Ai! Tôi đáng chết! Tôi không oan! Cha tôi qua đời, phải giữ đạo hiếu ba năm, kết quả...kết quả tôi đã...
Lý Thế Dân và Hà Thiện Quang đều trợn to mắt nhìn ông ta, không hiểu ông ta rốt cuộc là nhịn không được chuyện gì. Cho dù là đám người Lý Ngư, lão Phạm cũng chưa từng hỏi ông ta vì sao bị bỏ tù, lúc này cũng trợn to mắt nhìn ông ta, đầy vẻ tò mò.
Lưu lão đại thở dài nói:
- Kỳ giữ đạo hiếu vừa được ba tháng... con gái của tôi liền ra đời. Ông nội khuyên tôi nên âm thầm dìm chết con, giấu diếm tin tức, nhưng nhìn vẻ đáng yêu của con gái, tôi không đành...
Hà Thiện Quang nhíu mày nói:
- Ngươi giữ đạo hiếu mới ba tháng, con gái đã ra đời. Nói cách khác, ngươi chưa hết kỳ hiếu đạo đã viên phòng cùng thê tử. Tuy nhiên, tội này chỉ phạt giam ba năm, không đến mức tử hình!
Lưu lão đại lau nước mắt nghẹn ngào nói:
- Ông nội nói con gái sớm muộn cũng như nước đổ ngoài đồng, làm gì phải gánh lấy nhiều trách nhiệm như vậy, không bằng dìm chết rồi chôn ở bãi tha ma. Tôi không chịu, bị ông nội nói đến phiền, bèn mắng lão nhân gia một câu.
Hà Thiện Quang giật mình, trong Đường luật tội bất hiếu có hình phạt vô cùng nghiêm khắc, nhục mạ ông bà hoặc cha mẹ thì sẽ bị xử phạt treo cổ! Mắng một câu phán treo cổ, đối với người phạm tội bất hiếu có thể nói vô cùng nghiêm khắc.
Lý Thế Dân khẽ lắc đầu, nhìn về phía Đại Hoằng hòa thượng mặt mũi hiền lành, trên chiếc đầu trọc còn ba chấm tròn, hiển nhiên là một người xuất gia. Lý Thế Dân thật không hiểu, vị đại sư mặt mũi hiền lành như vậy, không hề giống phạm nhân, y phạm tội gì?