Đêm đó khi Lý Thuần Phong trên đường tới dịch quán mới được Viên Thiên Cương báo cho biết mái tóc đen của mình đã biến thành bạc trắng. Lý Thuần Phong là một thiếu niên tuổi mới đôi mươi, tướng mạo tuấn tú, phong nghi không tầm thường. Viên Thiên Cương vốn nghĩ sư đệ nghe nói tóc bạc trắng hết thì hẳn sẽ vô cùng đau đớn. Không ngờ Lý Thuần Phong lại đến dịch quán lấy gương đồng ra soi một lúc lâu sau lại cảm thấy hài lòng.
Lý Thuần Phong nghiêng đầu nói với Viên Thiêu Cương:
- Sư huynh, huynh xem ta lúc này giống như hạc phát đồng nhan, tiên phong đạo cốt không?
Viên Thiên Cương ngẩn ra, thấy Lý Thuần Phong cũng không để ý chuyện tóc đã bạc trắng lại thở phào nhẹ nhõm, chế nhạo nói:
- Hạc phát đồng nhan cũng không giả nhưng tiên phong đạo cốt thì ta lại không nhìn ra đấy.
Lý Thuần Phong bĩu môi, nói với Viên Thiêu Cương:
- Huynh ghen tị với ta!
Lý Thuần Phong lại nghiêng đầu đắc ý soi gương đồng thêm một lúc, dường như gã vô cùng hài lòng với mái đầu bạc trắng của mình, lầm bẩm:
- Ta nghe nói ở phương tây còn có một số quốc gia, trong đó có người trời sinh đầu đã bạc trắng, hiện giờ xem ra cũng không đến mức khó coi, còn ra vẻ phóng khoáng hơn rất nhiều.
Viên Thiên Cương nghe xong không nhịn được khinh thường nói:
- Tối nay trời sinh dị tượng, đệ không hiếu kỳ sao?
Lý Thuần Phong bỏ gương đồng xuống, xoay người nói:
- Đệ làm việc ở Thái sử cục, thường tới linh đài xem thiên tượng, gặp được rất nhiều thiên tượng kỳ lạ, chẳng lẽ mỗi lần nhìn thấy đều ngạc nhiên à?
Viên Thiên Cương lắc đầu nói:
- Lúc này khác với lúc trước, dị bảo xuất thế, một khi dùng đúng phương pháp sẽ vô cùng may mắn.
Viên Thiên Cương trầm ngâm một lát rồi quyết định nói:
- Ta nghĩ vẫn là nên tự mình đi tìm hư thực mới được.
Lý Thuần Phong kinh ngạc nói:
- Lần này sư huynh vào triều nhất định sẽ được Hoàng Đế trọng dụng làm sao có thể để huynh rời kinh đi tìm thực hư được?
Viên Thiên Cương thản nhiên cười nói:
- Việc này quan hệ trọng đại, nếu nói ra sợ sẽ sinh ra hậu quả khó lường, ta có thể từ quan, như vậy là ta đã tự do. Với lại sư huynh cũng không thích làm quan, tục sự quấn thân, không được tu hành, ta đã sớm chán ghét rồi.
Lý Thuần Phong vừa hai mươi tuổi, trong lòng đối với danh lợi còn chưa dứt được, luyến tiếc việc sư huynh lại từ quan như vậy, nói:
- Sư huynh, đệ và huynh đã lập nhiều công lao lớn, Hoàng Đế đã có trọng thưởng, lúc này làm sao có thể từ quan không làm?
Lý Thuần Phong đảo mắt, vỗ tay hoàn nghênh nói:
- Có rồi! Ta có một lý do để thoái thác, vừa có thể để huynh tự do tự tại lại không mất hết những công lao trước đó đã gây dựng.
Viên Thiên Cương tò mò hỏi:
- Sư đệ có biện pháp gì?
Lý Thuần Phong giả mặt quỷ, cười nói:
- Sơn nhân diệu kế, không thể nói được! Sư huynh muốn biết thì hãy bói toán một phen, đệ biết thuật bói toán của huynh trên đệ mà.
Viên Thiên Cương cười nói:
- Đệ muốn sư huynh cũng tóc bạc trắng như đệ mới cam tâm sao? Thiên cơ có thể không hỏi, thuận theo tự nhiên vậy!
Lâm triều ngày hôm sau đã tới, quả nhiên Hoàng Đế Lý Thế Dân triệu kiến Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong để phong thưởng, Thái sử cục xưng là ty Thiên Đài, phụ trách thiên văn lịch pháp, bói toán tử vi, thuộc quản hạt Thư ký tỉnh. Chính ấn quan là Ti thiên giám, quan lớn Chính tam phẩm, có thể mặc tử bào.
Bên dưới Ti Thiên Giám lại có hai Ti thiên thiếu giám, quan hàm dưới Chính tứ phẩm, Ti thiên thừa một người, quan hàm lục phẩm, chủ bộ hai người, quan hàm Chính thất phẩm, chủ quản một người, quan hàm Chính bát phẩm, còn bốn quan Xuân, Hạ, Thu, Đông đều là hàng ngũ phẩm.
Lý Thuần Phong vốn là nhập chức Ti thiên Đài, là quan viên dưới hàng cửu phẩm, gã có thể thay thiên tử làm "Thôi Bối đồ", tuy nhiên gã tiết lộ thiên cơ quá nhiều nên dẫn tới tóc trên đầu đã bạc trắng, điều này Lý Thế Dân đã tận mắt nhìn thấy, công lao lớn như vậy đã được thăng liền tám cấp, Lý Thế Dân khâm điểm thăng lên Thu quan.
Phải biết rằng tuy Ti Thiên Giám chủ quản lịch pháp thiên tượng nhưng tác dụng và địa vị của nó lớn hơn rất nhiều so với Cục khí tượng của thời hiện đại. Không chỉ vì xã hội nông nghiệp, chủ quản hiện tượng thiên văn lịch pháp mà còn có tiếng nói rất lớn, ngoài ra bọn họ còn quản lý số tử vi bói toán, vào thời đế vương Đường triều, anh minh thần võ, nhất định sẽ không xem thường việc giải thích thiên tượng của Ti Thiên Giám quan, đây chính là điểm có được địa vị trong lòng thiên tử.
Trong nha môn, việc thăng một lúc tám cấp là việc trước nay chưa từng có, Lý Thuần Phong hai mươi tuổi lại một lần nữa nổi danh.
Viên Thiên Cương vốn là huyện lệnh Hỏa Tỉnh, huyện Hỏa Tỉnh là hạ huyện cho nên Viên Thiên Cương là quan hàng chính bát phẩm, Lý Thế Dân vốn nghĩ y chỉ làm được năm quẻ trong sáu mươi quẻ trong Thôi Bối Đồ, công lao không bì kịp Lý Thuần Phong nhưng chức quan của y cao hơn Lý Thuần Phong hai cấp, lại là sư huynh của Lý Thuần Phong, dầu gì cũng không thể cấp bậc thấp hơn Lý Thuần Phong nên phong y làm chức Ti Thiên phó thừa, làm chức quan dưới chính lục phẩm.
Không ngờ sau khi Lý Thuần Phong lĩnh chỉ tạ ơn liền lập tức góp lời:
- Bệ hạ, đêm qua trời sinh dị tường, dường như vương khí lay động. Su huynh cảm thấy vô cùng lo lắng có ý muốn xuôi nam tìm hiểu hư thực nên không thể ở lại làm Ti thiên Giám, mong bệ hạ ân chuẩn.
Lý Thế Dân sợ hãi đến biến sắc, cái gì gọi là vương khí lay động? Vương khí không phải là khí đế vương sao? Thân là cửu ngũ chí tôn, chuyện này liên quan tới ngôi vị hoàng đệ và giang sơn xã tắc, Lý Thế Dân sao có thể không chú ý? Lý Thế Dân hỏi cặn kẽ thì Lý Thuần Phong chỉ trời họa đất, nói phô trương lên, nghe vậy vị thiên tử anh minh xử lý quốc sự thành thạo này cảm thấy đầu óc choáng váng, không biết nói gì.
Nhưng Lý Thế Dân hiểu rõ một điều, đêm qua trời sinh dị tượng, sợ là bất lợi với giang sơn và ngôi vị hoàng đế của y. Hơn nữa sáng sớm ngày hôm nay cũng có đại thần tới bẩm báo đêm qua ở núi Chung Nam có xuất hiện hiện tượng thiên văn khác thường. Lý Thế Dân nào dám không thận trọng, lúc này liền hạ chỉ mệnh cho Viên Thiên Cương làm Ti Thiên thiếu giám, xuôi nam tìm hiểu hư thực, cũng ngự bốn thủ lệnh, trên đường đi có quyền thuyên chuyển quan lại, đến lúc này Viên Thiên Cương chẳng khác nào có thân phận là khâm sai đại thần, hơn nữa không như một khâm sai bình thường mà quyền hạn trong phạm vi rất lớn, không có kỳ hạn cố định.
Lúc này Viên Thiên Cương mới hiểu được lá gan của tiểu sư đệ mình lớn thế nào, dám nói bậy về hiện tượng thiên văn, đòi chỗ tốt từ thiên tử. Tuy nhiên nếu thận trọng mà nói thì dị bảo kia một khi nằm trong tay người xấu, vả lại nếu biết cách dùng thì nếu nói là lay động Vương khí thì chính xác cũng không phải là giả, nếu nói như vậy thì Lý Thuần Phong cũng không tính là khi quân.
Viên Thiên Cương lĩnh chỉ tạ ơn rồi cùng Lý Thuần Phong rời khỏi Tử Thần Điện, Lý Thuần Phong cười nói:
- Sư huynh thấy thế nào? Đến lúc này huynh có thể nhận chức Ti Thiên Giám còn có uy phong nữa. Chỉ có điều đệ vẫn hi vọng sư huynh vẫn nhậm chức ở Kinh Thành, huynh đệ chúng ta đã rất lâu chưa gặp mặt.
Thấy Lý Thuần Phong biểu lộ tình cảm như vậy, Viên Thiên Cương cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười nói:
- Trước đây ta nhậm chức ở nơi khác đương nhiên không thể ở cùng đệ. Nhưng với thân phận bây giờ muốn đi có thể đi muốn đến có thể đến, cần gì phải như từ biệt mấy năm chứ?
Viên Thiên Cương nhìn về phía nam rồi thở dài nói:
- Ta nhìn trời mây trôi thế kia giống như dị bảo đi về phía nam, nghĩ ến có lẽ dị bảo đã nhận chủ ở Kiếm Nam Đạo, chỉ không biết là người có đức hay không. Ta mới từ Kiếm Nam Đạo tới đây, lúc này lại phải đi tới Kiếm Nam đạo rồi.
Viên Thiên Cương vừa dứt lời thì An Công Công cũng vội vã từ Tử Thần Điện đi ra, nhìn thấy Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong đang nói chuyện ở ngoài điện chưa đi lập tức thở phào nhẹ nhõm, bước chân cũng chậm lại, đi tới cười nói:
- Viên Thiếu giám, Lý Thu quan, bệ hạ có một câu phái tạp gia dặn hai vị, may là hai vị chưa đi xa có thể đỡ có Tạp gia phải đi xa.
Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong xoay người nhìn An công công, khẽ khom người nói:
- Không biết bệ hạ có gì chỉ bảo?
An công công cười nói:
- Thánh thượng không có chuyện gì chỉ bảo, chỉ là Kinh Vương cũng đang ở trong kinh, Thánh Thượng muốn tỷ phong Kinh Vương nhập Thục, để Kinh Vương tới Kiếm Nam đạo trước, chọn một nơi thích hợp, hông ngại cùng đồng hành với Viên Thiếu giám.
Viên Thiên Cương lập tức hiểu rõ, Lý Thuần Phong biến chuyện này thành quá mức nghiêm trọng khiến cho Hoàng đế lo lắng, để cho Kinh Vương nhập Thục chuẩn bị tỷ phong châu huyện, hay nói cách khác là bảo ông ta đi theo Viên Thiên Cương tìm hiểu hư thực. Có một vị vương gia đi theo, còn nói gì là tự do tự tại?
Viên Thiên Cương nghĩ vậy liền trừng mắt nhìn Lý Thuần Phong, Lý Thuần Phong lại cười híp mắt nói với An Công Công:
- Ta và sư huynh tính khí tùy tiện đã quen, không biết tự chăm sóc được mình, có thể đồng hành cùng Kinh Vương, việc ăn ở, đi lại đều có có người chăm sóc, tốt lắm, thật là vô cùng tốt, haaa...