- Ông chủ, anh nói nghiêm túc chứ?
Tô Yến Dĩnh không nhịn được nói. Cô cảm thấy có thể là Tô Bình đang nói đùa hoặc là trào phúng với hai người bọn họ, bởi vì nhìn thái độ lãnh đạm của Tô Bình rất là bất thiện.
- Đương nhiên.
Tô Bình thấy bọn họ không tin, cũng lười giải thích tỉ mỉ, huýt một tiếng sáo dài ra hiệu với Lôi Quang Thử dưới bên chân cô, cậu dùng tinh lực bọc lấy ý niệm truyền lại nói cho nó:
- Lôi Ảnh Tàn Ảnh!
Mặc dù không có khế ước duy trì, nhưng cảm ứng được ý niệm của Tô Bình, Lôi Quang Thử đang mặt ủ mày chau giống như phản xạ có điều kiện, toàn thân bạo phát điện quang, thân thể nó từ từ tách ra hai con Lôi Quang Thử.
Tổng cộng ba con!
Mỗi con Lôi Quang Thử lại làm một tư thế khác nhau, có nhìn trái nhìn phải, có chạy ra cửa, có canh giữ ở bên cạnh Tô Yến Dĩnh.
- Đây là... đa trọng "Lôi Ảnh Tàn Ảnh"?
Tô Yến Dĩnh và Lam Nhạc Nhạc thấy cảnh này thì trợn tròn mắt lên.
Thế mà nó lại có thể tạo ra hai cái Lôi Ảnh?
Hơn nữa động tác cũng khác nhau, đây cũng không phải là "Lôi Ảnh Tàn Ảnh" bình thường có thể làm được, quá giống như thật!
- Cái đồ lười biếng...
Nhìn thấy Lôi Quang Thử chỉ phóng xuất ra hai cái tàn ảnh, Tô Bình có chút tức giận, có điều cũng không tiếp tục để nó thi triển, dù sao chỉ riêng việc đề cao năng lực đa trọng "Lôi Ảnh Tàn Ảnh" cũng đã đủ để xứng đáng với mười ngàn tệ mà đối phương bỏ ra.
- "Lôi Ảnh Tàn Ảnh" đã là sủng kỹ cao cấp, bây giờ lại còn thăng cấp!
- Thế này... có phải là quá mạnh rồi không?
Tô Yến Dĩnh và Lam Nhạc Nhạc đều lộ vẻ mặt rung động, lúc trước Lôi Quang Thử lĩnh ngộ 'Lôi Ảnh Tàn Ảnh' đã vô cùng quý giá rồi, hiện tại lại thăng cấp thành đa trọng (nhiều tầng) tàn ảnh, cho dù là không ít sủng thú cao cấp hệ Lôi cũng chưa hẳn có thể làm được!
Qua một hồi lâu, hai cô mới hồi phục tinh thần, hai người đưa mắt nhìn về phía Tô Bình lần nữa, ánh mắt rõ ràng không giống với lúc trước.
Chỉ ba ngày ngắn ngủi có thể khiến cho sủng kỹ cao cấp thăng cấp, nếu như nói cửa hàng nhỏ này không có Đại Sư Bồi Dưỡng tọa trấn thì các cô tuyệt đối không tin.
Đại Sư Bồi Dưỡng là khái niệm gì?
Coi như phong hào Chiến Sủng Sư cấp 9 cũng phải đối đãi khách khí.
Nghĩ đến thái độ của mình lúc trước, khuôn mặt Lam Nhạc Nhạc hơi đỏ lên, cũng có chút nghĩ mà sợ, cô không để ý đến nét mặt lạnh lùng của Tô Bình, cúi đầu nói:
- Ông chủ, lúc trước là tôi hiểu lầm anh rồi, thật xin lỗi...
- Không có gì.
Tô Bình đã sớm không để ý đến chuyện lúc trước nữa, nói:
- Có cần cái gì khác nữa không, ví dụ như sủng thực chẳng hạn?
Hai cô gái hơi sững sờ, ánh mắt đảo qua quầy hàng phía sau Tô Bình, khi thấy giá cả đa số sủng thực ở bên trên, lập tức khóe mắt run rẩy dữ dội.
- Cái này...
Tô Yến Dĩnh hơi do dự.
Nhưng vừa nghĩ tới Lôi Quang Thử của mình có thể có tiến bộ lớn như vậy, toàn bộ đều là nhờ vào cửa hàng sủng thú này nên cô khẽ cắn răng, nói:
- Tôi không mang nhiều tiền, nếu không thì ông chủ giới thiệu một vài món sủng thực cho tôi đi?
- Cô mang theo bao nhiêu?
Tô Bình hỏi.
- Một ngàn rưỡi.
Tô Yến Dĩnh ngoan ngoãn trả lời.
- Vậy thì lấy cái này đi.
Tô Bình quay người chọn lựa một cái, lấy một gốc Hỏa Linh Thảo vừa vặn có thể cho con Lạc Phượng kia ăn:
- Một ngàn hai.
Nhìn cây cỏ non đỏ thẫm không đến mười cen-ti-mét này, mí mắt Tô Yến Dĩnh khẽ run lên, chỉ một cọng cỏ mà bán một ngàn hai...
Nghĩ đến Lôi Quang Thử, cô cắn răng thanh toán tiền.
Lam Nhạc Nhạc cũng biết ý cô nên không mở miệng ngăn cản, coi như là cảm ơn công sức bồi dưỡng của Tô Bình.
Tô Bình cho cây cỏ kia vào trong một cái bình trong suốt rồi đưa cho Tô Yến Dĩnh.
Nhận lấy Hỏa Linh Thảo, Tô Yến Dĩnh nhìn cũng không nhìn trực tiếp đút vào trong túi đeo chéo, sau đó chân thành nói cảm ơn với Tô Bình lần nữa, cảm ơn vì đã bồi dưỡng Lôi Quang Thử.
Cô thật sự thành khẩn nói cảm ơn, thông qua đa trọng "Lôi Ảnh Tàn Ảnh" này, trong lòng cô không còn có một chút nghi ngờ nào, xác định Lôi Quang Thử của mình chính là do chỗ này bồi dưỡng ra.
Nếu như không có Lôi Quang Thử thì cho dù lần trước cô có phái Bách Xỉ Ác Hổ thú ra chiến đấu cũng rất có thể bị thua, không cách nào thông qua sơ tuyển.
Như vậy cô không chỉ mất mặt mà sẽ còn ảnh hưởng cực lớn đối với cuộc sống sau khi tốt nghiệp của cô.
Có thể nói là cửa hàng này đã giúp cô rất nhiều.
Cảm nhận ngàn vạn lần cảm ơn hai cô gái, Tô Bình cũng cảm nhận được hồi báo sau khi vất vả cần cù nỗ lực.
Đưa mắt nhìn hai cô rời đi, một câu vẫn còn nghẹn ngào trong cổ họng mà Tô Bình mãi không thể nói ra:
- Chỉ nói cám ơn xuông làm gì, không thể cho thêm ít tiền sao... ... ...
Sau khi đến nhận sủng thú, Tô Yến Dĩnh và Lam Nhạc Nhạc lập tức chạy vội về học viện.
Chạy đến cửa học viện, hai người xem xét thời gian, vừa tới mười giờ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Dĩnh Dĩnh, đi chậm một chút, trận tranh tài của bạn tới 11:30 mới bắt đầu, chúng mình còn kịp.
Lam Nhạc Nhạc hơi thở dốc, gương mặt đỏ bừng.
Trong mắt Tô Yến Dĩnh tràn đầy hưng phấn nói:
- Mình muốn đến sân huấn luyện trước để kiểm tra tình huống của tụi nó.
- Được, vậy mình cùng đi với bạn.
Lam Nhạc Nhạc nghĩ đến Lôi Quang Thử, đôi mắt đẹp lập tức lóe sáng.
Rất nhanh, hai người đã thấy khu vực sân huấn luyện của học viện, sân huấn luyện này diện tích rất lớn, ước chừng hai mươi cái sân đá bóng, mỗi khu vực đều có sự khác biệt, có rừng rậm, ao hồ... vân vân.
Căn cứ vào các loại hình sủng thú khác nhau mà có thể chọn lựa sân huấn luyện thích hợp.
Ngoài ra, còn có sân huấn luyện tổng hợp thông thường, hoàn cảnh hết sức bình thường, cũng là hoàn cảnh mà Chiến Sủng Sư thường xuyên sẽ gặp phải ở bên ngoài, dù sao thì không có ai sẽ tác chiến ở hoàn cảnh người khác am hiểu, cho nên sức chiến đấu quan trọng hơn so với hoàn cảnh chiến đấu!
Lúc này đại đa số học viên đều xem chiến đấu ở đấu trường, dẫn đến chỗ này hầu như không cần xếp hàng.
Tô Yến Dĩnh đi tới trước cửa sân bãi dụng cụ, ghi tên tài khoản học viên của mình, quẹt thẻ học phần, chọn lựa sân bãi.
Cô lựa chọn sân bãi thông thường, hình thức hai người đối luyện.
Bên cạnh Lam Nhạc Nhạc cũng ghi tên tài khoản học viên, quẹt thẻ học phần, sau đó để Tô Yến Dĩnh cô mời vào trong đội ngũ.
Không có người xếp hàng nên sau khi hoàn thành lựa chọn, trên màn hình lập tức phân phối cho các cô sân bãi số 08.
Tô Yến Dĩnh và Lam Nhạc Nhạc cùng nhau đi vào.
- Dĩnh Dĩnh, để mình tới thử Lôi Quang Thử của bạn một chút xem!
Lam Nhạc Nhạc rất kích động, có thể tác chiến với một con Lôi Quang Thử nắm giữ sủng kỹ cao cấp, ngẫm lại thôi cũng đã cảm thấy rất phấn khích.
Cô thi triển lực lượng khế ước triệu hồi ra sủng thú mạnh nhất của mình, Địa Tàng Đầu Đà!
Đây là sủng thủ cấp cao có huyết thống hệ nham, toàn thân nham thạch hóa, có hình người, bởi vì bề ngoài giống cổ lão Phật Đà nên có tên gọi như vậy.
- Xảo trá!
Tô Yến Dĩnh tức giận nói.
Mặc dù Địa Tàng Đầu Đà này còn chưa tới tuổi thành niên, nhưng đã là sủng thú cấp 5!
Dùng sủng thú cấp 5 đối chiến với Lôi Quang Thử của mình, còn là thuộc tính áp chế, đây rõ ràng là chơi xấu!
Có điều đây chỉ là huấn luyện kiểm tra, cô cũng muốn tìm hiểu một chút xem đa trọng "Lôi Ảnh Tàn Ảnh" của Lôi Quang Thử có thể lừa gạt được sủng thú cấp 5 hay không.
- Tinh Thuẫn!
Lam Nhạc Nhạc thè lưỡi, vừa vào sân cô đã ra chiêu Tinh Thuẫn (tấm chắn), lần trước Lôi Quang Thử dùng tàn ảnh lừa sủng thú rời đi rồi dùng bản thể đánh lén Chiến Sủng Sư, cuối cùng chiến thắng, nên cô không thể không không đề phòng.
Tô Yến Dĩnh hừ nhẹ một tiếng, nói với Lôi Quang Thử ở dưới chân:
- Đi thôi!
Lôi Quang Thử cảm nhận được ý niệm chiến đấu của chủ nhân, trong nháy mắt đã thay đổi dáng vẻ lười nhác. Không một ai chú ý tới, trong con mắt chuột bé xíu bắn ra hàn mang sắc bén và khát máu, đó là một loại giết chóc cực kỳ điên cuồng!