- Ông chủ đi ra rồi.
Tô Yến Dĩnh nhìn thấy Tô Bình từ phía sau đi ra, đôi mắt sáng lên, lập tức lôi kéo bạn thân đi vào.
- Hai người cần gì?
Tô Bình đi vào trong quầy, khẽ cau mày hỏi.
Vừa nghĩ tới cực phẩm Lôi Quang Thử chỉ kiếm được 108 tệ, tim của cậu lại ẩn ẩn quặn đau...
Tô Yến Dĩnh chú ý tới Tô Bình biểu lộ không đúng, cảm thấy kỳ quái, lại không suy nghĩ nhiều, cô vội vàng hỏi:
- Ông chủ, anh còn nhớ lần trước tôi gửi nuôi Lôi Quang Thử chứ?
Xoẹt!
Lòng ngực như truyền đến thanh âm vết sẹo bị xé mở.
Khóe miệng Tô Bình có hơi co rúm, sắc mặt càng đen hơn:
- Nó thế nào rồi?
- Nó không có làm sao, chỉ là tôi muốn hỏi anh một chút. Có phải là các anh đã làm gì đặc thù với nó?
Tô Yến Dĩnh nhịn không được hỏi.
"..."
Sau một lúc im lặng, Tô Bình chậm rãi nói:
- Cô cảm thấy tôi sẽ làm gì với một con chuột?
- y...
Tô Yến Dĩnh cũng ý thức được chính mình hỏi vậy có chút kỳ quái, gò má cô hơi đỏ lên, thấp giọng nói:
- Ông chủ, anh hiểu lầm, tôi là muốn hỏi một chút, có phải các anh đã huấn luyện cho nó?
Nói đến đây, cô có chút cẩn thận từng li từng tí cùng hơi sợ hãi.
Nếu như Lôi Quang Thử thật sự là từ nơi này bồi dưỡng ra, như vậy nơi này nhất định có Bồi Dưỡng Đại Sư. Mà nhân vật như vậy, nói đến thân phận địa vị cho dù là phong hào Chiến Sủng Sư cũng phải khách khí đối đãi, huống chi là cô.
- Ồ?
Tô Bình nghe vậy lông mày nhíu lại, kết hợp từ tin tức có được từ chỗ Tô Lăng Nguyệt, lập tức biết được ý đồ đối phương đến đây.
Đây là sau khi nhìn qua vật nhỏ kia xuất thủ, muốn đến tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân nó mạnh lên!
Chỉ là, việc này dính đến bí mật của cửa hàng sủng thú cùng hệ thống, cậu không có khả năng để lộ ra ngoài.
- Nếu như đi tản bộ cũng coi như là huấn luyện, như vậy đích thật là cho nó học bổ túc mấy ngày.
Tô Bình thuận miệng nói.
Tô Yến Dĩnh sững sờ:
- Đi tản bộ?
- Ăn nhiều, đương nhiên phải kéo ra ngoài hoạt động tiêu thực.
Tô Bình thuận miệng nói bậy, chính mình cũng quá qua loa rồi.
Tô Yến Dĩnh nhìn thấy thái độ Tô Bình như thế, có hơi gấp, vội vàng nói:
- Ông chủ, tôi là rất nghiêm túc, các anh thật sự chưa từng huấn luyện nó sao?
Thấy cô cố chấp như thế, Tô Bình khẽ nhíu mày, nói:
- Có huấn luyện hay không có quan hệ gì tới cô? Nếu cô cảm thấy nó có vấn đề gì thì tôi có thể bồi thường, hoặc trả lại cho tôi. Ta nguyện ý xuất tiền mua. Còn nếu cô cảm thấy nó rất tốt, muốn trả thêm tiền cho tôi cũng được. Nếu như không có chuyện khác, như vậy mời hai cô rời đi cho, không nên quấy rầy tôi làm ăn.
Tô Yến Dĩnh không nghĩ tới ông chủ này sẽ lại trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, vội vàng giải thích nói:
- Ông chủ, tôi không phải có ý này, tôi chỉ muốn xác nhận mà thôi, nếu như các anh thật huấn luyện nó, xin nói cho tôi biết được không?
Tô Bình nhíu mày.
- Ừ, có huấn luyện qua đó, cô hài lòng chưa?
Tô Yến Dĩnh yên lặng.
- Này, ông chủ, chúng tôi cũng không phải đến kiếm chuỵện. Nếu anh thật giúp chúng tôi huấn luyện Lôi Quang Thử thì cứ nói thẳng nha. Chúng tôi cũng sẽ không làm gì.
Bên cạnh Lam Nhạc Nhạc có chút bất mãn với thái độ khó chịu của Tô Bình.
Tô Bình sắc mặt bình tĩnh nói:
- Tôi nói, có huấn luyện qua. Nếu như các cô còn muốn hỏi quá trình huấn luyện cùng phương pháp, vậy thì rất xin lỗi. Không thể nói được.
Tô Yến Dĩnh giờ mới biết rõ Tô Bình hiểu lầm cái gì, liền vội vàng lắc đầu nói:
- Ông chủ, tôi hề không có tìm tòi nghiên cứu gì đối với phương pháp huấn luyện cùng quá trình của các anh. Chỉ là phi thường cảm tạ các anh đã giúp tôi bồi dưỡng sủng thú.
- Ờ...
Tô Bình thấy thế cũng thu hồi mặt lạnh, nói ra:
- Đã muốn cảm ơn, vậy thì trả thêm cho tôi ít tiền là được.
- A?
Tô Yến Dĩnh sửng sốt.
Đòi thêm tiền?
Dưới cái nhìn của cô, người có thể bồi dưỡng một Lôi Quang Thử đến loại tình trạng này, căn bản chính là nhân vật trên trời, đâu còn để ý những tục vật ngoài thân như tiền bạc?
- Không có tiền?
Tô Bình hơi nhíu mày, sắc mặt lại dần dần lạnh nhạt.
Trông thấy Tô Bình trở mặt, Tô Yến Dĩnh cảm giác có chút hoảng hốt, làm sao cảm giác từ đầu tới đuôi, hình như mình đã nhầm lẫn gì đó rồi thì phải. Lôi Quang Thử của cô thật là từ chỗ này bồi dưỡng ra sao?
- Đây chính là thấy tiền sáng mắt, tôi xem như được mở rộng tầm mắt!
Bên cạnh Lam Nhạc Nhạc nhìn thấy phản ứng của Tô Bình, nhịn không được đậu đen rau muống một hồi, lập tức lôi kéo tay Tô Yến Dĩnh, nói:
- Dĩnh Dĩnh, tớ nghĩ cậu nhận lầm rồi. Loại địa phương này căn bản không có khả năng bồi dưỡng ra Lôi Quang Thử như thế. Hoặc là đầu óc con vật nhỏ kia nó tự dưng khai khiếu, hoặc là nguyên nhân khác. Bọn mình trở về suy nghĩ kỹ lại đi?
Tô Yến Dĩnh lấy lại tinh thần, lắc đầu, nói:
- Ông chủ đã nói huấn luyện qua, tôi tin tưởng nó hẳn là ở chỗ này phát sinh biến hóa, mặc kệ như thế nào, vẫn phải là cảm tạ ông chủ đã chiếu cố.
Nói xong, cô nhìn thấy Tô Bình biểu lộ lạnh nhạt, thờ ơ, lập tức ý thức được cái gì. Cô lấy điện thoại di động ra, quét mấy chuyển một ngàn tệ qua, nói:
- Ông chủ, đây là một chút tâm ý của tôi.
Tô Bình không nghĩ tới đối phương thật sự sẽ đưa thêm tiền cảm ơn, ra tay xem như hào phóng. Sau khi kinh ngạc một hồi, cậu khẽ gật đầu, nói:
- Không sai không sai, nếu nhiều thêm chút nữa thì quá tốt rồi.
Tô Yến Dĩnh có chút im lặng, cô tự nhiên không có khả năng lại cày thêm tiền cho Tô Bình.
- Anh... loại người gì thế này!
Lam Nhạc Nhạc nghe Tô Bình nói, kém chút tức giận đến nổ tung. Lúc này cô nhìn thấy nhóm thức ăn cho sủng thú trên quầy phía sau lưng Tô Bình, đột nhiên hai mắt trợn trừng.
- Ba trăm tệ một gốc? Chuyện này... đây cũng quá đen đi!
Cô nắm chặt tay Tô Yến Dĩnh, vội vàng thúc giục:
- Đi mau, cửa hàng này tuyệt đối là hắc điếm, quá hố người rồi!
Tô Yến Dĩnh nghe cô nói thế, sửng sốt một chút, cũng ngẩng đầu nhìn về phía sau Tô Bình, lập tức kinh ngạc.
Chẳng qua, thân thể của cô chỉ lắc lư hai lần, cũng không có bị Lam Nhạc Nhạc kéo đi.
Sau một lúc lâu cô mới lấy lại tinh thần, không khỏi nhìn về phía Tô Bình, đã thấy Tô Bình một mặt lạnh nhạt, không có nửa phần xấu hổ.
Trong đôi mắt Tô Yến Dĩnh hiện lên vẻ suy tư, do dự một chút, cô nói:
- Ông chủ, tôi muốn lại gửi nuôi mấy con sủng thú, anh xem có được không?
Có làm ăn tới cửa, Tô Bình tự nhiên là hết sức cao hứng, gật đầu nói:
- Đương nhiên có thể, cô muốn gửi nuôi bao lâu?
- Ba ngày đi.
Tô Yến Dĩnh do dự một chút rồi nói.
Tô Bình khẽ gật đầu, lấy máy kế toán kiểu cũ ra nhanh chóng tính toán một lúc liền nói:
- Ba ngày, 3 nhân 24, ừ, mỗi con sủng thú cần 7200 tệ tiền nuôi gửi, cô muốn gửi nuôi mấy con?
- Gửi nuôi ba con...
Lời vừa nói ra được phân nửa, Tô Yến Dĩnh trong thoáng chốc mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn Tô Bình:
- Phí, phí gửi nuôi bao nhiêu?
- Tôi không nghe lầm?
Bên cạnh Lam Nhạc Nhạc cũng làm vẻ mặt mộng bức.
- 7200 tệ một con.
Tô Bình nhìn thấy hai người phản ứng, khẽ cau mày nói.
- 7200 tệ?
Tô Yến Dĩnh nhịn không được lặp lại một lần, hoài nghi lỗ tai mình nghe sai rồi.
- Mỗi một con 7200? Ông chủ, tôi chỉ gửi nuôi ba ngày thôi!
Tô Bình gật đầu nói:
- Không sai, đó chính là giá ba ngày. Phí gửi nuôi giá mỗi giờ là 100 tệ, ba ngày vừa vặn 7200 tệ.
- Một giờ 100 tệ?
Lam Nhạc Nhạc nhìn về phía Tô Bình giống như nhìn thấy quái vật.