Chương 33: Bạch Cốt Vương

Sủng Thú Siêu Thần

Cổ Hi 22-05-2024 20:24:54

- Chỗ này là nơi ở của sinh mệnh trí tuệ trong Tử Linh Giới sao? Tô Bình tò mò đánh giá cung điện bạch cốt, có thể kiến tạo cung điện này có thể thấy được chủ nhân nơi đây cực kỳ bất phàm. Với lại, dùng xương cốt dùng để xây dựng cung điện thực sự là quá nguy nga hùng vĩ, khó mà thể tưởng tượng khi nó còn sống sẽ là sinh vật khủng bố cỡ nào! - Hình như phía trước là cổng... Tô Bình đi thẳng về phía trước. Cậu cảm giác không khí nơi này so bên ngoài thì càng thêm kiềm chế cùng tĩnh mịch. Trong không khí tràn ngập mùi vị mục nát cùng mùi hôi thối quái dị. Mới đi chưa được mười mấy mét thì bỗng nhiên, rõ ràng là Tô Bình không nhìn thấy thứ gì cả nhưng cơ thể đau đớn vô cùng. Một lực lượng quái dị xé nát thân thể cậu, chôn vùi thành hư vô. "Phục sinh." Ánh mắt tối đen rồi khôi phục lại, Tô Bình nhìn chung quanh, tìm kiếm lấy mục tiêu công kích mình. Bành! Thân thể của cậu đột nhiên nổ tan bành. Phục sinh! Tô Bình lần nữa khôi phục như lúc ban đầu. Bành! Phục sinh! - Mụ nội nó... Bành! Phục sinh! Lần này, Tô Bình vừa phục sinh đã nhìn thấy không gian trước mặt vặn vẹo, một đoàn năng lượng hắc ám từ bên trong hiện ra, dần dần phác hoạ thành hình người. Đây là một cô gái có dáng người cao gầy, bộ dáng tương đối thành thục, thân thể đẫy đà, tràn ngập cảm giác mị hoặc. Trán của cô có một kí hiệu lưỡi câu màu đen, phía sau là tám cánh chim hắc ám vỗ nhè nhẹ. Trông cô ta như là Đọa Lạc Thiên Sứ trong thần thoại. Tô Bình dùng Giám Định Thuật ngay. Không chút huyền niệm, cậu vẫn không nhìn ra bất kỳ thông tin gì. - Hả? Cô gái thiên sứ cánh đen khẽ gảy đôi mày, nhìn Tô Bình từ trên xuống dưới, sau đó nhẹ nhàng ấn một cái. Bành! Cả người Tô Bình nổ tung. Phục sinh! Nhìn thấy Tô Bình khôi phục, cô gái thiên sứ cánh đen hơi kinh ngạc, sau đó lần nữa một ấn một cái. Lần này đầu ngón tay toát ra một đạo năng lượng có hình đầu lâu màu xanh lá, nó mở miệng một ngụm nuốt cả người Tô Bình vào. Tô Bình cảm giác cả người cậu đang tan rã, toàn thân bị phân giải, cái gì cũng không lưu lại được. Phục sinh! Tô Bình lần nữa đứng tại chỗ, nhưng sắc mặt đã biến thành màu đen. Dường như đối phương xem cậu là chuột bạch, thử nghiệm dùng các phương pháp khác nhau giết chết cậu. - Bố tiên sư, có thể giao lưu một cách đàng hoàng được hay không? Tô Bình tức giận hét lên. Ầm! Thân thể lại lần nữa nổ tung. Phục sinh! Tô Bình tức giận nghiến răng nghiến lợi. Cậu quyết định cùng cô gái này đấu cứng để xem cô ta có thể giết mình đến khi nào. Bành bành bành! Sau mấy lần liên tục nổ tung, khi Tô Bình phục sinh lần nữa, chợt nghe một âm thanh mang theo vẻ nghi ngờ, "Ừm?" Đây là giọng mũi trầm thấp, thanh âm rất nhẹ, nhưng lại giống như là như lôi đình quanh quẩn trong toàn bộ cung điện, dường như toàn bộ thời không cũng đang lắc lư. Đột nhiên Tô Bình cảm giác được một cảm giác run rẩy đến từ sâu trong linh hồn, toàn thân lông tơ dựng thẳng lên, có loại cảm giác cực kỳ kinh dị và sợ hãi. Trái tim của cậu không thể khống chế cuồng loạn, máu chảy toàn thân nhanh chóng lưu động, thân thể có hơi phát run. Cậu rõ ràng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng lại cảm giác vô cùng sợ hãi, tựa như có cái gì đó đang thao túng cảm giác của cậu. Cô gái thiên sứ cánh đen ở trước mặt cậu nghe được thanh âm như có như không kia cũng chấn kinh, cuống quít quay đầu, sau đó cô quỳ xuống, đầu hướng về đối diện cánh cổng lớn của toà bạch cốt cung điện này. Tô Bình phát hiện, thân thể cô gái thiên sứ cánh đen cùng mấy cái cánh cánh đều đang run rẩy nhẹ nhàng. Sưu! Cùng lúc đó, Tô Bình cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó ở trước mắt cậu và cô gái thiên sứ cánh đen xuất hiện ở một tòa Bạch Cốt Vương Tọa (ngai vua bạch cốt). Chỉ thấy từng bậc cầu thang dẫn đến Vương Toạ đều do từng cây bạch cốt tuyết trắng hợp lại mà thành, còn có đầu lâu từ đủ loại sinh vật rơi tán lạc ở trên, có đầu lâu trên đỉnh có sừng cong giống như một đầu ác ma. Mà ở phía trên cùng cầu thang, Mặt dựa lưng của Bạch Cốt Vương Tọa được trang trí bằng vô số lưỡi kiếm sắc bén. Hai bên tay vịn của Vương Tọa thì là hai cái đầu lâu cực lớn cùng một vài cái đầu lâu nhỏ. Phía trên Vương Tọa là một bóng dáng cao lớn mông lung, có năng lượng hắc ám vờn quanh toàn thân. Khuỷu tay y chống lên tay vịn của vương tọa, cổ tay trần trụi lộ ra màu da tái nhợt vô cùng. Người này lười biếng quay đầu, mắt nhìn xuống chúng sinh. Ánh mắt đạm mạc chỉ hơi hé mở ra, bên trong là tròng mắt hắc ám không chứa một chút tình cảm nào. Tô Bình ngẩn đầu nhìn lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hững hờ kia, cậu lập tức thấy toàn thân rét run, trong lòng bùng lên một loại sợ hãi mãnh liệt, chợt đầu gối trở nên mềm nhũn muốn cúi đầu phủ phục. Nhưng ý niệm này vừa toát ra liền bị cậu bóp tắt. Nghĩ đến mình có thể phục sinh liên tục, Tô Bình cắn cắn răng thẳng sống lưng, hỏi: - Ông chính là chủ nhân nơi này? Thời điểm ngay khi cậu mở miệng, cô gái thiên sứ cánh đen run lẩy bẩy quỳ gối trên hư không bị hù dọa đến mức cánh chim dựng thẳng lên. Cô vội vàng phất tay, một đạo năng lượng hắc ám giống miếng băng dán dán chặt miệng vào của Tô Bình. Mà cô thì vội vàng cúi đầu bồi tội với bóng người trên đỉnh đầu, nhưng lại nói ngôn ngữ mà một câu cậu cũng không nghe hiểu. Bành! Bỗng nhiên, không hề có điềm báo trước, thân thể Tô Bình bông nhiên nổ tan bành. "???" Tô Bình mộng bức, vì sao những đại lão này ra tay không bao giờ chịu báo trước? Cậu có chút tức giận, lập tức tại chỗ phục sinh. Bóng người kia nhìn thấy Tô Bình sống lại, tròng ánh mắt lười biếng hơi híp lại lộ vẻ nghi hoặc. Bành! Tô Bình lần nữa nổ tung. Phục sinh! Lại nổ tung! Lại phục sinh! - Mụ nội nó, có biết tiếng người hay không đây... Bành! Phục sinh! Lần này, Tô Bình không có lập tức chết đi, cậu tức giận trực tiếp đạp trên cầu thang bạch cốt lao về phía đối phương. Vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh! Biết rõ so với đối phương thì mình chỉ là một con giun dế, không có khả năng tạo thành tổn thương, nhưng Tô Bình vẫn muốn xông tới cho kẻ này ăn một quyền. Nếu không đánh trả, chẳng phải là chết vô cùng biệt khuất! Nhìn thấy Tô Bình ý đồ tiếp cận "Vương", cô gái hắc ám thiên sứ bị dọa đến sắc mặt đại biến, biểu lộ cũng biến thành dữ tợn cùng phẫn nộ. Năng lượng hắc ám toàn thân phun trào, lần này cô trực tiếp ra tay thi triển ra công kích mạnh nhất. Lấy cô toàn lực xuất thủ, coi như Tô Bình mạnh hơn gấp trăm lần cũng đủ để chết một vạn lần! Nhưng mà không chờ công kích của cô phát ra, đột nhiên thân thể của cô co vào như bị thứ gì nắm lấy, cả người cô phát ra âm thanh xương cốt vỡ vụn, ngay sau đó thân thể bị vung mạnh ra một bên như con chim gãy cánh, nện vào trên trụ đá trong đại điện. Tô Bình nổi giận đùng đùng không chú ý tới động tĩnh bên cạnh, cậu nhanh chóng lao lên bậc thang, đứng ở phía trước vương tọa. Quá trình này thuận lợi lạ thường, hoàn toàn không có bị ngăn cản. - Bố tiên như... Tô Bình đưa tay đấm một quyền. Nhưng nắm đấm bỗng nhiên ngừng lại, thân thể cậu trở nên cứng ngắc không cách nào động đậy. - Thời không quay lại? Bỗng nhiên, Tô Bình nghe thấy trong đầu vang lên một thanh âm đạm mạc đến cực điểm, hình như là do kẻ đang ngồi trên vương tọa phát ra. Nhưng Tô Bình cũng không nhìn thấy bờ môi ông ta động đậy. - Là thứ gì? Tô Bình chưa từng nghe qua, nhưng suy đoán hơn phân nửa là có quan hệ với việc mình có thể phục sinh. - Có thể nghịch chuyển thời không trong Tử Linh Giới này, cậu là người nào, hoặc là nói sau lưng cậu là ai? Kẻ này chậm chạp lên tiếng, trong thanh âm mang theo uy nghi lạnh nhạt không thể nghi ngờ. - Liên quan gì đến ông? Tô Bình không cách nào nói chuyện, nhưng ở trong đầu theo bản năng phản đối. Bành! Thân thể của cậu nổ tung. Phục sinh! Tô Bình vừa phục sinh liền phát hiện thân thể khôi phục năng lực hoạt động, trong lòng cậu tức giận, biết rõ người trước mắt là tồn tại vô cùng kinh khủng, nhưng bị giết lặp đi lặp lại vẫn là làm cho cậu nổi giận. Lúc này, cậu bỗng nhiên thoáng nhìn thấy bên cạnh Vương Tọa có một hạt châu màu đỏ như máu, ước chừng cỡ nắm tay của trẻ con, hình như là bảo bối gì đó. - Coi như bảo thạch phổ thông cũng rất đáng tiền đi? Tô Bình không chút nghĩ ngợi, lập tức xoay người. Bành! Thân thể lần nữa nổ tung. Phục sinh! Sau khi phục sinh vẫn duy trì tư thế xoay người trước khi tử vong, Tô Bình lại đi về trước thêm đi bước. Bành! Phục sinh! Lần nữa đi về trước một bước. Đến khi phục sinh lần thứ năm, khoảng cách của Tô Bình với bảo châu đã rất gần. Cậu hết to lên: - Chờ đã tôi nói! Thân thể không có nổ tung. Mà bàn tay của cậu cũng ở trong nháy mắt bắt được bảo châu huyết hồng (màu đỏ máu). -Thu! Bảo châu biến mất, chuyển dời đến trong không gian chứa đựng. "Ừm?" Đối phương sớm đã nhìn ra ý đồ của Tô Bình, nhưng lại không ngờ tới trên người Tô Bình lại có bảo bối không gian. Phải biết, khi từ chú ý tới Tô Bình, ông cũng đã xem thấu sinh mệnh nhỏ bé này, không có bất kỳ vật gì có thể che dấu khỏi hai mắt của ông. - Bố tiên sư ông! Cầm tới bảo châu, trong lòng Tô Bình vô cùng vui vẻ, không chút khách khí mở miệng nói một câu thô tục.