Tô Bình không để ý đến những sủng thực (thức ăn cho sủng thú) có giá bán ba chữ số, trực tiếp kiểm kê lên những sủng thực cao cấp khác.
- Tử Trúc Huyền âm Hoa, giá bán 26. 000 tệ một bông.
- U hồn Linh Hạch, giá bán 10. 000 tệ một viên.
- Vong Cốt Liên, giá bán... 1,2 triệu!
Xem đến một chuỗi con số 0 đằng sau, Tô Bình đếm, tận 1 triệu 200 ngàn tệ!
Tô Bình hít thở có hơi dồn dập hơn.
1 triệu 200 ngàn đấy!
Đổi thành năng lượng chính là 12. 000 điểm!
Riêng một bông Vong Cốt Liên này đã kiếm đủ 9. 000 năng lượng vé vào cửa Hỗn Độn Tử Linh giới, còn dư ra 3. 000 điểm!
Vả lại, lần này là tiến vào miễn phí, chẳng khác gì là cho không!
- Vong Cốt Liên, kết tinh trong cơ thể sinh vật khô lâu cấp Vương, ẩn chứa tử linh khí nồng đậm, có thể làm cho sủng thú Vong Linh cấp cao trực tiếp tấn thăng lên một cấp! Nếu để cho sủng thú cấp 9 sử dụng thì có xác suất 5% trực tiếp tấn thăng thành Vương Thú!
Nhìn thấy công hiệu này, Tô Bình sợ đến ngây người.
Lại là bảo vật cho sủng thú cấp cao tấn cấp!
- Thứ này quá trân quý rồi!
Tô Bình vừa mừng vừa sợ, vốn dĩ bảo vật để sủng thú trực tiếp tấn cấp đã vô cùng khan hiếm rồi chứ đừng nói đến bảo vật cho sủng thú cấp cao sử dụng, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được!
- Hình như thứ này nhặt được ở trước cửa một đại điện cổ lão, còn là do tiểu Khô Lâu phát hiện ra trước.
Tô Bình còn lờ mờ nhớ rõ quá trình thu được vật này, đó là một lần trong vô số lần bọn họ bị giết, lúc ấy ngẫu nhiên hồi sinh vào trong đại điện cổ lão, tiểu Khô Lâu nhặt được thứ này ở gần một bộ hài cốt lớn đến mười mấy mét.
Thông qua cảm giác vui mừng thèm thuồng của tiểu Khô Lâu, Tô Bình đoán rằng vật này có khả năng hữu dụng nên tiện tay nhận lấy, không ngờ thật đúng là bảo bối.
Chỉ tiếc là, bọn hắn vừa nhặt được vật này không bao lâu, còn chưa kịp thăm dò chỗ khác thì đã bị lực lượng vô danh bắn chết.
Sau vài chục lần quật cường hồi sinh ở bên trong, mỗi lần Tô Bình vừa mới hồi sinh thì bị gạt bỏ một cách vô tình, không kịp có hành động nào. Thậm chí ngay cả địch nhân là ai cậu cũng không nhìn thấy, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
- Không ngờ, thứ tiện tay nhặt được này lại đáng tiền đến thế. Ngược lại, những thứ sủng thực có quái vật trông coi phải tốn mất bao nhiêu công sức mới lấy được thì lại là một đống rác rưởi!
Tô Bình nhìn thấy một vài sủng thực có ấn tượng khắc sâu trong đó lại chỉ yết giá mấy trăm tệ, trong lòng có chút bất đắc dĩ, hận chính mình không có một đôi tuệ nhãn ( mắt sáng), trình độ giám định sủng thực của bản thân quá thấp.
Bên trên kệ hàng, ngoại trừ Vong Cốt Liên thì còn có một số loại sủng thực khác giá bán mấy chục ngàn tệ, cũng đều là những thứ có hiệu quả không tầm thường.
Tô Bình lấy máy tính ra, cộng giá của tất cả chỗ sủng thực đó lại, phát hiện tổng cộng giá bán được hơn 4 triệu rưỡi!
Nói cách khác, nếu bán đi hết tất cả những thứ này, cậu có thể được đến 45. 000 điểm năng lượng!
45. 000 đấy...
Có thể trực tiếp thăng Hỗn Độn Linh Trì lên cấp 3!
Linh Trì cấp 3 là có xác suất khá thấp dưỡng dục ra sủng thú huyết thống Vương Thú!
- Đáng tiếc, đây đều là đồ ăn của sủng thú Vong Linh, mà từ trước đến giờ tương đối ít người dùng sủng thú Vong Linh nên có lẽ sẽ bán rất chậm.
Nghĩ đến vấn đề buôn bán, Tô Bình không khỏi nhíu mày.
Bây giờ nữ sinh đều ưa thích loại sủng thú có vẻ ngoài dễ thương đáng yêu 'đa chức năng' , vừa có thể chiến đấu, lại có thể giả ngây thơ, còn có thể ôm ôm, có thể chà đạp.
Mà sủng thú Vong Linh thì mặc dù năng lực chiến đấu không tệ, nhưng bề ngoài đám hàng này thực sự quá chán rồi, không phải là bộ xương người chết thì chính là u hồn máu chảy đầy mặt, xuất ra chiến đấu cũng cảm thấy đỏ mặt, sẽ bị người ta cảm thấy mình tâm lý không bình thường.
Nhân loại vẫn luôn là loại sinh vật nông cạn chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài.
Cho nên sủng thú sinh hoạt ở bên người của nhân loại cũng chịu liên luỵ.
- Có điều, nếu như không phải nhân loại chỉ nhìn mặt thì chẳng phải là giá trị nhan sắc tuấn mĩ của mình sẽ không còn có chút ý nghĩa nào sao?
Rất nhanh Tô Bình đã thấy cân bằng trở lại.
Mặc dù mấy thứ này có hơi khó bán, nhưng chỉ cần là hàng tốt thì không lo không thể bán đi.
Mang chỗ sủng thực này chất lên trên quầy, sau khi sắp xếp xong, ánh mắt Tô Bình rơi vào trên viên bảo châu màu đỏ tươi kia.
Thứ này đã được hệ thống giám định ra, nó có một cái tên hết sức bình thường là Huyết Linh Châu, nhưng giá trị của nó lại không hề tầm thường, giá bán 15 triệu!
Không sai, là 15 triệu, đắt hơn cả Vong Cốt Liên không chỉ mười lần!
Đây cũng là vật phẩm quý giá nhất mà chuyến này thu hoạch được!
Nghiêm túc mà nói, vật này cũng không phải là thức ăn của sủng thú, chỉ là trong khái niệm của hệ thống, bất luận thứ gì có thể hấp thu được thì đều quy về sủng thực!
Vật này đến từ loại khô lâu có huyết thống Vương tộc, thứ này là sinh mệnh kết tinh trong cơ thể Khô Lâu Vương, tương đương với cuống rốn của nhân loại!
Công hiệu của vật này cực kỳ đơn nhất, chỉ có một cái, đó là có thể để bất luận loại khô lâu nào chuyển hóa thành huyết mạch Khô Lâu Vương!
Khô Lâu Vương là loại khô lâu có huyết thống Vương tộc. Vương tộc này cũng không phải là chỉ riêng Vương Thú, mà là huyết thống cao quý cường đại nhất trong tất cả các loại khô lâu!
Tô Bình cũng không tính thứ này vào trong nhóm sủng thực, cậu không có ý định mang thứ này ra bán. Mặc dù 15 triệu... rất nhiều, là một số tiền mà người bình thường có kiếm cả đời cũng không thể kiếm được!
Thế nhưng, tiền không có thì có thể kiếm lại, còn bảo vật như thế này thì chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu!
Huyết mạch Khô Lâu Vương, ở trong mắt Tô Bình nó tuyệt không chỉ đáng giá có 15 triệu, chỉ là hệ thống tài đại khí thô (quá dư tiền) mà thôi.
- Có thực lực, tự nhiên sẽ có tài nguyên cuồn cuộn chảy đến.
Ở trong vị diện bồi dưỡng đỉnh cấp như Hỗn Độn Tử Linh giới, Tô Bình được chứng kiến vô số quái vật kinh khủng và một số cự đầu đã sinh tồn không biết bao nhiêu năm tháng, cậu đã nhìn thấy thế giới lớn đó bao nhiêu, mênh mông đến thế nào.
Chỉ có thực lực mới là tiền vốn duy nhất để cậu có thể khinh thường vạn cổ!
- Thứ này vừa hay có thể cho tiểu Khô Lâu dùng, tư chất của nó đã là trung thượng đẳng, vượt xa vô số loại khô lâu cấp thấp khác, nếu để cho nó thu hoạch được huyết mạch của Khô Lâu Vương, nó sẽ bộc phát chiến lực càng mạnh!
Tô Bình không hề keo kiệt, có thực lực mới có thể thu được nhiều thứ hơn nữa, nếu như chỉ đơn thuần là tích lũy tiền thì sẽ lẫn lộn đầu đuôi.
Với lại, coi như bán thứ này đi đổi thành 150. 000 điểm năng lượng thì cũng không dùng ngay được, thăng cấp Hỗn Độn Linh Trì cấp 4 cần tới một triệu điểm năng lượng, còn thiếu nhiều lắm. Với cậu mà nói, trước mắt bán số sủng thực kia đi rồi đổi lấy năng lượng là đã đủ dùng rồi.
Nếu vẫn không được thì lại lấy tiền của mình đi đến một cái vị diện bồi dưỡng khác là được.
Đi vào phòng sủng thú, Tô Bình nhìn thấy tiểu Khô Lâu và Lôi Quang Thử đang ngủ say trong Thạch Nha trận.
Tô Bình đi tới bên cạnh tiểu Khô Lâu, đánh thức nó dậy, trong lúc tiểu Khô Lâu còn đang ngơ ngác thì cậu đã đưa Huyết Linh Châu cho nó.
Khi tiểu Khô Lâu nhìn thấy Huyết Linh Châu, trong đôi mắt nó lập tức nổi lên màu đỏ tươi, điên cuồng hưng phấn.
Sau khi tiếp nhận Huyết Linh Châu, rất nhanh, nó đã khảm Huyết Linh Châu vào bên trong xương sọ của nó, viên châu lẳng lặng xoay tròn, tỏa ra năng lượng như tơ máu nhàn nhạt, chảy xuôi xuống toàn thân tiểu Khô Lâu, chậm chạp thay đổi huyết mạch của nó.
Trong ý thức của tiểu Khô Lâu không ngừng truyền đến vui mừng, vui vẻ đến khoa tay múa chân.
Tô Bình cảm nhận được một phần tâm tình kích động của nó truyền tới, cậu mỉm cười sờ lên cái đầu nhỏ của nó, lần này thì không cách nào tuỳ tiện bẻ gãy xương cổ của nó nữa rồi.
- Nhóc con, sau này phải dựa vào nhóc cả đấy.
Tô Bình cười cười nói.
Dường như tiểu Khô Lâu đã nghe hiểu được lời của Tô Bình, nó liên tục gật đầu, rút cốt đao cắm ở bên trong xương hông ra vung vẩy hai cái, như thể đang chứng minh nó đáng để tin cậy.
Tô Bình để nó tiếp tục nghỉ ngơi, quay người về trước cửa hàng, vừa chờ khách hàng, vừa tiếp tục thử nghiệm tu luyện như lúc tối hôm qua.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Hôm nay khách tới cửa hàng cực ít, thi thoảng mới có một người tới, nhưng vừa đến trước quầy chuẩn bị hỏi mua đồ thì thấy giá niêm yết trên hầu hết đồ vật thấp nhất cũng đã là mấy chục tệ, đa phần đều là mấy trăm tệ, bọn họ lập tức bị dọa đến xoay người rời đi.
Liên tiếp hai ngày, mặc dù có người vào xem, nhưng không thể bán đi một món nào.
Ngày thứ ba.
Tô Bình đi vào trong cửa hàng như bình thường, sau khi lau dọn hết bụi bặm trên quầy xong thì bắt đầu tu luyện.
Sau đó không lâu thì có khách hàng vào cửa.
- Ông chủ, chúng tôi tới nhận lại sủng thú.
Một giọng nói trong veo vang lên.
Tô Bình ngẩng đầu nhìn lên, lại là hai cô gái kia.