Bành!
Tô Bình vừa chửi một câu thô tục thì cả người lập tức nổ tung, vỡ nát đến triệt triệt để, ngay cả tro bụi cũng không sót lại, triệt để thành hư vô!
Đôi mắt của bóng người ngồi trên Vương Tọa trở nên lạnh lẽo.
Mặc dù không hiểu được thứ ngôn ngữ của Tô Bình nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc ông có thể cảm nhận được sự ác ý. Loại trêu cợt ngu ngốc như thế này chỉ làm cho ông càng thêm chán ghét đối với những chủng tộc vô tri đê tiện...
Sau trừng phạt nhỏ nhoi này, ông dự tính là chờ Tô Bình sống lại lần nữa sẽ trực tiếp bóc linh hồn của sinh mạng nhỏ nhoi này ra. Sau đó sẽ tự tìm chân tướng, đồng thời nhốt linh hồn ngu muội này bên dưới vương tọa, vĩnh viễn muốn sống không được muốn chết không xong!
Nhưng mà...
Năm giây, mười giây... một phút đồng hồ trôi qua...
Hư không trước mặt vẫn yên tĩnh, Tô Bình cũng không có xuất hiện thêm một lần nữa.
Bóng người trên Vương Toạ khẽ nhíu mày, ngay khi ông cảm thấy khó hiểu, bất chợt ánh mắt khẽ động, hai hốc mắt đen kịt như xuyên thấu hư cả hư không. Thân thể vốn luôn luôn ngồi yên bỗng nhiên đứng bật dậy!
Oanh!
Cung điện rung chuyển, cả không gian lay động.
Bá khí kinh khủng bễ nghễ vạn cổ bộc phát ra từ trên người ông như là muốn phủ kín toàn bộ thiên địa!
Trong cung điện bạch cốt (xương trắng) nguy nga to lớn đến mấy vạn dặm này, tất cả các sinh mệnh vong linh đều cảm nhận được sự tức giận của quân vương. Chúng nó đều bị dọa đến run lẩy bẩy nằm rạp trên mặt đất!
- Thời không chuyển dịch, lại là thời không chuyển dịch!
Ánh mắt của ông ta tràn ngập ma khí xuyên thấu qua đại điện, bắn về khung trời xa xa.
- Cùng lúc thi triển hai đại pháp tắc chí cao, đã thế khoảng cách một lần dịch chuyển vượt qua cả phạm vi lĩnh vực của ta, là ai, đến cuối cùng là ai có khả năng đó...
Cô gái thiên sứ cánh đen đang nằm sấp ở một bên Bạch Cốt Ma Điện chậm chạp bò lên, nhìn thấy sự tức giận của chúa tể, hai mắt cô tràn ngập kinh khiếp. Đã mấy vạn năm, thậm chí mấy chục vạn năm nhưng chưa từng thấy qua vua này nổi giận.
Quân vương giận dữ, vạn dặm máu chảy, oán linh rên rĩ.
- Cô!
Bóng người khẽ cúi đầu, toàn thân bốc lên ma diễm cuồn cuộn, hai mắt như hai cái lỗ đen thu hồn nhiếp phách:
- Truy tìm sinh mệnh ban nãy cho ta, mang về!
Cô gái thiên sứ cánh đen vội vã cúi đầu, giọng run run:
- Tuân mệnh, vua vĩ đại.
Nói xong, cô cúi đầu đợi hai giây nhưng thấy không có phân phó nào khác, thân thể cô ấy chợt hóa thành một làn khói đen tan biến trong tòa Ma Điện.
- Có thể thi triển hai đại pháp tắc chí cao cùng một lúc, ngoại trừ mấy lão già khọm đã phủ bụi trong thời viễn cổ thì còn có thể là ai? Chẳng lẽ, bọn họ đã trở về từ chốn lưu đày?
Bóng dáng vĩ ngạn không chú ý tới việc cô gái thiên sứ cánh đen rời đi, mày nhíu lại lẩm bẩm một mình...
"Ngẫu nhiên phục sinh!"
Sau khi xả một một thô tục, Tô Bình nhẹ nhàng đón nhận cái chết, không hề ngạc nhiên chút nào. Hơn nữa lần này cậu lựa chọn là phục sinh ngẫu nhiên!
- Mắng xong bỏ chạy, thật đúng là nó thoải mái!
Tô Bình thở phào một trận, cảm giác lỗ chân lông khắp toàn thân đều nở ra, quá dễ chịu.
Nhất là nghĩ đến việc đối phương là một đại nhân vật vẫn bị mình chửi mắng đã đời nhưng không thể tìm mình để tính sổ, cậu càng cảm thấy vui vẻ.
- Còn tưởng rằng tôi sẽ ngu ngốc hồi sinh ở đó để tiếp tục chịu chết sao, ông quá là ngây thơ!
Tô Bình cười lạnh.
Có điều chế giễu thì chế giễu, hành động như lần này vẫn là hết sức mạo hiểm. Cũng may, đối phương quá tự tin và ngạo mạn. Lầm tưởng cậu sẽ mãi hồi sinh tại một chỗ, như vậy có thể tùy ý xoa nắn.
Nếu như họ biết được Tô Bình có thể hồi sinh trong một nơi khác không xác định, chắc chắn đối phương sẽ sử dụng thủ đoạn giam cầm, tra tấn cậu từ từ đến khi sụp đổ.
- Hi vọng là sau này đừng có bất kỳ cơ hội nào gặp lại nhau nữa, nếu không thì phải tranh thủ thời gian tự sát trước.
Tô Bình thầm nghĩ trong lòng, cậu cảm thấy mình nên tìm một thứ gì đó để phòng thân (tự sát) để kè kè bên người mới được. Bằng không thì lỡ gặp một đối thủ quá khủng mà muốn chết lại không thể chết, để bị chà đạp giày vò mãi thì không được, quá đáng sợ rồi.
Thật ra, điểm mấu chốt là nếu như cứ bị giày xéo, thời gian quý báu cậu dùng để đi huấn luyện bồi dưỡng xem như bỏ phí.
Bây giờ, cảnh vật xung quanh Tô Bình đã rõ ràng hơn, cậu ta đã hồi sinh đến một nơi ngẫu nhiên.
Trên đỉnh đầu vẫn là vầng trăng đỏ máu, bầu trời nhuộm đỏ âm trầm, hơn nữa quanh Tô Bình là những ngọn núi xương cốt lởm chởm.
Trên ngọn núi không có bất kỳ hoa cỏ hay đất đá gì mà hoàn toàn do từng đống thây cốt chất chồng lên nhau tạo nên .
Răng rắc!
Bàn chân Tô Bình khẽ nhúc nhích, cậu vừa đạp nát một khúc xương tay...
Hình như đống xương này đã bị phong hoá mấy ngàn năm, vô cùng giòn yếu.
Từ từ, Tô Bình dần thích ứng với thế giới Hỗn Độn Tử Linh này, đối với cảnh tượng kinh dị như địa ngục đó đã có sức chống cự nhất định.
Cậu thong dong hồi sinh cho Lôi Quang Thử với tiểu Khô Lâu, hai đứa nhỏ này đã bị giết trong màn hắc vụ (sương mù đen) lúc trước, vì có khế ước nên bây giờ có thể trực tiếp hồi sinh bên người cậu.
Lôi Quang Thử lại thấy được ánh mặt trời, nhưng vừa ngó thấy đống xương cốt chất thành núi xung quanh thì lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên. Nhưng lần này nó không có nôn nóng sợ sệt như lúc trước mà nhanh chóng làm quen, đôi mắt chuột quan sát tra xét tình hình ở bốn phía.
Được kỹ năng "Sát ý" liên tục kích thích, Tô Bình phát hiện con Lôi Quang Thử này có lá gan to hơn trước hẳn.
Tiểu Khô Lâu vừa xuất hiện vẫn ngơ ngác nhìn khắp chung quanh một lượt, sau đó ánh mắt trống rỗng rơi vào đống xương ngổn ngang trên mặt đất, nó lập tức đi vào trong lục lọi. Nhưng mà tất cả những thứ nó nhặt lên đều không có gì làm cho nó thích, nhìn một chút thì ném đi.
- Đi xem chung quanh một chút có địch nhân nào không.
Tô Bình dùng ý niệm ra lệnh cho Lôi Quang Thử.
Lôi Quang Thử hơi bất mãn và do dự, nhưng vẫn rón rén bước trên đống hài cốt đi tìm hiểu tình hình chung quanh.
Tô Bình nhìn thấy tiểu Khô Lâu đang lục lọi, bỗng nhiên cậu nghĩ đến viên bảo thạch huyết hồng mình chôm được trên Bạch Cốt Vương Tọa. Trong lòng máy động, lập tức từ trong không gian trữ vật lấy nó ra.
Bảo thạch huyết hồng vừa rơi vào tay thì cảm nhận được hơi ấm.
Trước đó vội vàng thu vào không gian trữ vật nên cậu chưa kịp xem xét một cách tỉ mỉ. Giờ đây cậu kinh ngạc phát hiện viên bảo thạch huyết hồng này giống như là có sinh mệnh, phát sinh ra nhịp rung động tuy rất nhỏ.
- Quả nhiên không phải là thứ bình thường.
Tô Bình tấm tắc.
Lúc này, tiểu Khô Lâu đang mải mê lục lọi đột ngột ngẩng đầu lên. Hai hốc mắt trống rỗng nhìn chăm chú vào viên bảo thạch huyết hồng trong bàn tay Tô Bình.
Tô Bình cảm nhận được sự khát vọng, ham muốn mãnh liệt phát ra từ trong tiềm thức của tiểu Khô Lâu. Sự khát vọng này vượt xa cả trăm lần so với lúc thấy nhìn thấy Khô Lâu hình người, nếu không có lực lượng của khế ước áp chế một cách tuyệt đối, Tô Bình nghi ngờ là nó sẽ trực tiếp xông tới cướp giật!
- Nhóc muốn thứ này sao?
Tô Bình nhíu mày, tiêu Khô Lâu khao khát như vậy chắc thứ này có tác dụng với nó. Ngẫm lại thì cũng đúng thôi, thứ này chính là vật của Tử Linh Giới, có tác dụng đối với sinh vật tử linh như tiểu Khô Lâu cũng rất đỗi bình thường.
Nghĩ đến nhiệm vụ chính tuyến là bồi dưỡng, Tô Bình hơi do dự, nhưng vẫn ném viên bảo thạch sang cho nó, dù sao thì nhóc con này cũng là người nhà.
Tiểu Khô Lâu nhanh chóng chụp lấy viên bảo thạch. Ánh sáng hồng trên viên bảo thạch nhuộm đỏ cả hốc mắt nó. Không hề có một chút do dự chần chờ, nó đã nhét thứ này vào trong miệng của mình ngay, hơn nữa lại trực tiếp theo khoang miệng nhồi vào bên trong hộp sọ trống không của nó!
Sau khi nó rút tay về, viên bảo thạch huyết hồng lơ lửng ở phía trong hộp sọ, ẩn ẩn có từng tia từng tia năng lượng đỏ hồng như sợi tơ lan ra khắp không gian tối tăm mờ mịt của đầu lâu. sau khi sợi tơ lấp kín hộp sọ rồi thì chảy xuôi xuống toàn thân nó, giống như là mạch máu vậy.
Tô Bình kinh ngạc, thử dùng Giám Định Thuật cho tiểu Khô Lâu lần nữa.