Thẩm Vãn Tịch hạ thấp người đem gậy chống nhặt lên, tiếp tục đặt dựa vào bên cạnh tủ cho chắc chắn, lúc này mới rón ra rón rén trèo lên giường.
Nàng vẫn luôn có thói quen ngủ nghiêng, nhưng hôm nay vết thương trên má phải còn chưa khỏi, chỉ có thể tựa má trái vào gối đầu, nhưng nghiêng như vậy liền cùng Vân Hoành đối mặt.
Thẩm Vãn Tịch khẽ thở dài một cái, chỉ có thể bất đắc dĩ lại trở mình, ngửa đầu nằm ở trên giường nhìn nóc nhà.
*
Từ nhỏ đã thử qua rất nhiều lần ngửa mặt ngủ, Thẩm Vãn Tịch hầu như không có lần nào ngủ được, huống chi giờ phút này lòng của nàng còn đang căng thẳng nhảy đông đông, căn bản không bình tĩnh nổi.
Lần đầu cùng một người nam nhân ngủ trên cùng một chiếc giường, làm sao có thể không khẩn trương.
Nghiêng đầu qua nhìn xem thấy Vân Hoành dường như đã xoay người, chỉ chừa một cái bóng lưng phía sau cho nàng. Cái người thợ săn này thân thể quả thật khỏe mạnh, cơ bắp trên cánh tay lớn ngang với đùi nàng, bả vài dài rộng, eo bụng nhỏ hẹp mà mạnh mẽ rắn chắc. Thẩm Vãn Tịch cảm thán một chút, dáng người đẹp như vậy đến tột cùng là làm sao lớn lên đây?
Nhìn chằm chằm phía sau lưng hắn, Thẩm Vãn Tịch lại bắt đầu không khỏi tò mò, trên lưng Vân Hoành quả thật có vết đao sao?
Không phải là dọa nàng đi.
Ngược lại, nàng là muốn trộm nhìn lén một chút, cũng không thể vén quần áo người ta lên xác nhận được, đây chẳng phải so với Vân Hoành còn lưu manh hơn à.
Nếu là không có vết sẹo do đao, nàng có thể đem người ta đuổi ra chắc?
Nếu là có thật, liệu vết đao kia sâu hay không, Vân Hoành có thể rất đau hay không? Hắn đến sàn nhà đều không ngủ được, chắc hẳn là bị thương không nhẹ.
Trong lòng Thẩm Vãn Tịch đột nhiên rối loạn cào cào, này, đến cùng nàng đang nghĩ cái gì vậy!
Vân Hoành bị thương như thế nào đều không có quan hệ gì với nàng a!
Nàng đến cùng là bận tâm cái gì!
Thẩm Vãn Tịch vội vàng nghiêng đầu trở về chầm chậm thở ra một hơi, quyết định đêm nay liền không ngủ, vừa lúc nhìn xem thói quen ngủ của Vân Hoành, còn phải quan sát xem đối phương có lòng bất chính hay không.