Trong miệng Thẩm Vãn Tịch khô cằn, giờ phút này nghe được tiếng nước lòng nàng càng như lửa đốt, cổ họng giống như bị lửa thiêu cháy.
Rất nhanh, Vân Hoành bưng một chén nước lớn tiến vào, đi đến bên giường đỡ nàng ngồi dậy.
Thẩm Vân Tịch không đợi hắn lên tiếng chào hỏi, nàng liền điên cuồng bưng lấy bát nước uống hết toàn bộ.
Nước giếng thật lạnh, còn mang theo một chút vị ngọt. Thẩm Vãn Tịch cảm thấy đây giống như một chén nước cam lộ xa xỉ, thấm mát đến tận ruột gan.
Bởi vì nóng vội, miệng bát lại lớn, nước từ miệng bát theo khóe miệng của nàng chảy xuống, làm ướt lớp quần áo mỏng manh rách nát trên người nàng, có một ít còn rơi vào chăn trước ngực.
Vân Hoành cau mày, trong lòng không vui: "Xuống dưới uống."
Ý là đừng có đem giường làm ướt.
Thẩm Vãn Tịch buông bát xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hoảng hốt nhìn hắn, trong mắt giống như có tầng hơi nước, ánh nhìn ngắn ngủi dừng trên mặt Vân Hoành rồi lại dừng lại trên đôi chân của chính mình."Chân của tôi... Giống như bị gãy, không thể đi xuống giường."
Đi lại trong núi khó tránh khỏi thời điểm có lúc bị thương, thợ săn có thể sẽ có biện pháp cứu chữa.
Vân Hoành lạnh mặt nhìn về phía đùi phải gầy yếu bị gãy của nàng, bỗng nhiên đi qua rồi ngồi xuống, đưa bàn tay chạm nhẹ vào đùi phải của nàng, Thẩm Vân Tịch liền vội kêu một tiếng. Chân nàng vô cùng đau đớn, trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Trước đây, thời điểm kẻ buôn người dùng xích sắt trói nàng cũng có đụng vào cơ thể, trừ lần đó ra chưa từng có nam tử xa lạ nào chạm tới nàng.
Thẩm Vãn Tịch lại nghĩ, hắn cũng đã vác nàng đi mấy chục dặm đường núi về đây, có chạm một chút vết thương cũng không tính là gì.
Vân Hoành vừa chạm tay vào, cả người nàng vẫn không nhịn được mà co quắp một chút.
Tay hắn nóng cực kì, giống như cái bình giữ nhiệt vậy, vừa ấm áp lại vừa ngứa ngứa.
Vân Hoành dường như không để ý đến sự câu nệ của nàng, tự mình vén ống quần của nàng lên, lúc này thấy trên đùi nàng hiện đầy rẫy những vết thương do gậy đánh vào, từng chỗ sưng lên thật to, vết xanh tím còn rỉ ra tơ máu, thật sự nhìn thấy mà giật mình.
Thẩm Vãn Tịch chậm rãi thở ra một hơi, vì không thể nhìn rõ nên lùi ra phía sau nửa phần.
Thật ra nàng cũng không giật mình, thị vệ của trưởng tỷ đánh hết sức, là muốn đem nàng sống sờ sờ đánh cho đến chết. Sau đó cũng không biết đã ngâm trong nước bao lâu, đợi đến thời điểm tới chợ nô lệ hai chân đã gần như bị phế.
Kẻ buôn người đương nhiên sẽ không có lòng tốt bôi thuốc cho nàng, chỉ xử lý đơn giản dùng nửa bình rượu uống dở còn dư lại tưới lên hai chân nàng.
Chậm trễ nhiều canh giờ không có thuốc, vết thương ở chân mới có thể chuyển biến xấu thành như vậy.
Sắc mặt Vân Hoành tối thêm vài phần, nhanh chóng đứng dậy từ trong quầy lấy ra một bình rượu thuốc, đổ ra thấm ướt lòng bàn tay thoa nên đùi nàng nắn bóp.
Đụng đến chỗ khớp xương nơi đầu gối, Vân Hoành cảm thấy xương cốt có chỗ sai vị trí, hắn quay đầu liếc nhìn Thẩm Vãn Tịch một chút.
Răng nang của Thẩm Vãn Tịch run lẩy bẩy, cũng hiểu cái nhìn của hắn có ý gì, vì thế cắn cắn môi hướng hắn nhẹ gật đầu. Đã trải qua nhiều đau đớn như vậy, nắn xương thì tính là gì...
"A... ..."
"Răng rắc" một tiếng.
Không đợi nàng kịp phản ứng, đau đớn từ đùi phải khiến nàng không chịu được mà hét to một tiếng, lập tức gân xanh trên trán căng ra.
Mới qua một chút thời gian, cái này... Như vậy là tốt rồi?
Người thợ săn này khi nắn xương tuyệt không nhẹ tay a, Thẩm Vãn Tịch cắn răng, hai tay gắt gao kéo mép giường, phát hiện sau lưng mình đều ướt sũng.
Vân Hoành thu bớt ánh mắt sắc bén, mặt đầy bình tĩnh nhìn xem nàng. Một lát sau lại cúi đầu xử lý vết thương trên hai chân của nàng, lau bằng rượu thuốc, lấy tay chậm rãi xoa nắn đem máu tụ bầm tan ra.
Mới đầu Thẩm Vãn Tịch còn cảm giác được mười phần đau đớn, sau rồi chậm rãi thích ứng cường độ như vậy, trong đau nhức còn mơ hồ có chút thoải mái.