Hắn đứng dậy đi qua đón thùng nước, phát giác nàng đổi một cái kiện áo bào màu đen khác, chắc là từ trong ngăn tủ tìm lấy ra.
Tay áo rất dài rộng, Thẩm Vãn Tịch cuốn ba bốn vòng, ống quần cũng mềm sụp sụp kéo lê trên mặt đất, nàng khó khăn cúi người xuống cuộn lên, đứng dậy bước đi lại bị sụp xuống. Bất đắc dĩ thở dài, nàng lại cúi người, cánh tay bỗng cảm giác nhẹ bẫng, bị hắn vững vàng giơ lên.
Vân Hoành khàn khàn thấp giọng nói: "Đừng cuốn, ngày mai ta sẽ lên trấn trên cắt mấy xấp vải để làm xiêm y cho nàng".
Thẩm Vãn Tịch vừa muốn đáp ứng, lại lắc lắc đầu, nâng tay lên sờ má băng vải trên phải: "Vẫn là chờ qua chút thời gian nữa, cái dạng này của ta không nên gặp người".
Vân Hoành không lên tiếng đáp ứng, đem nước trong thùng gỗ còn thừa đổ ra vườn rau.
Thẩm Vãn Tịch ngoan ngoãn về phòng ngồi ở bên cạnh bàn, chờ Vân Hoành tiến vào rồi cho hắn một ánh mắt, ý bảo hắn lên giường trước, ngủ ở bên trong đi.
Vân Hoành liếc nhìn nàng một cái liền trực tiếp đi đến bên giường, cởi thắt lưng và áo khoác treo lên trên giá áo. Thẩm Vãn Tịch dựng lỗ tai, nghe thấy chân giường nhẹ nhàng kêu cót một tiếng, nàng biết Vân Hoành ngồi ở trên giường bắt đầu cởi giày, rất nhanh lại nghe thấy âm thanh chăn ma sát, đại khái là Vân Hoành xốc chăn trên giường.
Nàng theo bản năng sờ sờ má phải, vì sao lại có chút nóng, chẳng lẽ là miệng vết thương đã mọc da non?
Đợi sau lưng không còn động tĩnh, Thẩm Vãn Tịch mới híp mắt đứng dậy, chống cây gậy tiến đến nơi đặt ngọn đèn, phù một tiếng đem ngọn đèn thổi tắt, toàn bộ nhà trúc liền tối đi.
"Thấy được không?" Vân Hoành lạnh giọng hỏi.
Thẩm Vãn Tịch vội trả lời: "Thấy được, thấy được".
Dưới ánh trăng lờ mờ bao trùm, nàng lần mò một hồi hâu mới đụng đến mép giường, nhẹ nhàng đem gậy gỗ dựa vào ngăn tủ cạnh giường, ai ngờ góc độ hơi lệch, ngăn tủ lại là mặt sơn trơn trượt, gậy chống kia "Lạch cạch" một tiếng rơi trên mặt đất, Thẩm Vãn Tịch sợ tới mức rùng mình một cái.
Trong bóng đêm, Vân Hoành cau mày hỏi: "Ngã rồi à?"
"Không, không phải".