Người kia mặc trên mình một thân y phục màu đen cũ kĩ, khuôn mặt lạnh buốt, trên người có mùi vị nhàn nhạt của đất, cả người đều được bao bọc bởi cơ bắp rắn chắc.
Thẩm Vãn Tịch tựa như dựa lên tường đồng vách sắt lạnh lẽo, bụng và ngực bị ép thành một đường, đau đến mức nói không ra tiếng.
Mãi cho đến khi màn đêm dần sâu, mới tới một chỗ xa xôi nơi có căn phòng trúc nhỏ.
Thẩm Vãn Tịch vốn đã mệt mỏi hết sức, nhưng người kia khiêng nàng đi cả một ngày, vừa leo dốc vừa xuống núi, một đường xóc nảy lại không có một điểm thở gấp, nghĩ cũng biết là thể lực vô cùng tốt.
Hắn đem nàng ném lên giường, rồi lập tức rời đi, một câu cũng không để lại.
Thẩm Vãn Tịch cho rằng ít nhất hắn sẽ lấy giúp nàng một thùng nước để xử lý miệng vết thương, lại tìm chút thảo dược đắp mặt trị chân. Nếu hắn tâm lý một chút, còn có thể nấu một nồi cháo nóng an ủi cái bụng đói đang không ngừng kêu ọc ọc của nàng.
Nhưng mà hiện thực lại phũ phàng, bởi vì hoàn toàn không có gì cả.
Cho nên đến cùng hắn đem nàng mua về làm cái gì?
Trước đây Thẩm Vãn Tịch có nghe qua một ít quan to hiển quý sẽ ở chợ nô lệ mua những nữ tử có ngoại hình xinh đẹp giữ ở bên cạnh làm người hầu, hoặc là mua mấy cái nam nhân thân hình khỏe mạnh để làm việc nặng.
Ngoài ra cũng có mấy vị công tử tàn nhẫn ra lệnh đem bọn họ ném vào giữa bầy sói rồi chơi trò săn bắt...
Thẩm Vãn Tịch dù chưa gặp qua những trường hợp kia, nhưng nghĩ một chút cũng cảm thấy sợ hãi.
Nếu là mua nàng trở về làm vợ, cũng không đến mức bỏ nàng một mình trong cái nhà trúc này chờ chết đi.
Người thợ săn này không phải là coi nàng thành con mồi của chính mình đấy chứ?
Muốn bỏ đói nàng mấy ngày, rồi lại chậm rãi tra tấn ư?
Nàng còn nghe nói, có ít thợ săn lâu năm trong núi còn cùng hổ sói giao tiếp, không chỉ ngoại hình hung ác, còn ở hoàn cảnh thường xuyên màn trời chiếu đất, mỗi người đều giết người như ngóe, có thể ăn thịt sống, uống máu động vật.
Nghĩ đến đây, sau lưng Thẩm Vãn Tịch đột nhiên phát lạnh.
Bụng kêu rột rột đã lâu, từ khi rơi vào tay kẻ buôn người đến lúc bị bán ra ngoài, ước chừng thời gian là ba ngày ba đêm, Thẩm Vãn Tịch chỉ ăn nửa cái bánh bao, uống nước bẩn còn thừa lại của người khác.
Nàng cảm thấy chân mình hẳn là đã gãy, nhưng nàng không biết y thuật, cũng không biết nhiều ngày như thế chưa được chữa trị hậu quả sẽ thế nào, trì hoãn sẽ không trị tốt được.
Nước mủ bên má phải theo cổ chảy dọc xuống, từng cơn đau thấu tận xương, nàng đã không trông cậy có thể chữa khỏi. Nhưng chân lại khác, nàng còn muốn sau này dùng nó để chạy trốn nữa.
Trong núi nghèo khó, không giống trước đây đồng thời có thể cưỡi ngựa, có thể thoải mái ngồi kiệu, còn có nha hoàn hỗ trợ.
Nàng chỉ có thể dựa vào hai chân của mình mà chạy trốn.
Nhưng bây giờ thì sao, nàng nằm trên giường đau đến không thể hít thở, ngay cả động đậy đều làm không được, thậm chí không có cả sức lực chạy đến bếp tìm xem trong nồi có gì ăn hay không, nói gì đến chạy trốn.
Nhà trúc cũng không quá tệ, ngược lại còn chỉnh tề sạch sẽ, trên vách tường treo hai thanh loan đao cùng một tấm da cừu chất lượng không tệ.
Không giống Thẩm Vãn Tịch tưởng tượng mùi mồ hôi của thợ săn cùng mùi máu, nhưng đồ gia dụng cơ bản nhất đều không đầy đủ.
Bàn vuông nhỏ bên trên không có gì, đến ấm trà cũng không có.
Ánh sáng trong mắt Thẩm Vãn Tịch hỗn loạn. Nàng nghĩ nếu lúc này trên bàn có một ly trà, nàng thà rằng ngã gãy một cái chân khác cũng muốn xoay người đi xuống uống một hơi cạn sạch. ...
Bóng đêm chậm rãi buông xuống, Thẩm Vãn Tịch mơ màng nửa tỉnh nửa mê, má phải lại đau đớn như kích thích thần kinh nàng, giống như có kim châm đâm vào trên người, làm nàng đau đến mức không hít thở được.
Rất nhanh, nàng không còn nghĩ tới chuyện chạy trốn nữa.
Giờ phút này nàng càng phải suy tính cho kĩ càng, không thể cứ như vậy mà phó thác số phận cho đời được.