Khách nhân thường xuyên ra vào Thương Châu đến đệ nhất tửu lâu Minh Nguyệt, có lẽ còn nhớ rõ mười mấy năm trước nơi này có một vị nữ đầu bếp diện mạo xinh đẹp như tiên nữ, tên gọi Mạnh Nhiễm.
Được xưng là "Đoá hoa Minh Nguyệt", không chỉ là một người đẹp dịu dàng mà trù nghệ cũng cực kì tinh xảo, đến cả đầu bếp có một thân trù nghệ ba mươi năm kinh nghiệm cầm muôi ở Minh Nguyệt lầu so với nàng cũng không bằng.
Đó chính là mẫu thân của Thẩm Vãn Tịch, sau này nàng cũng dựa vào một tay trù nghệ mà chạm tới trái tim Thương Châu Hầu, rồi vào phủ làm di nương.
Mọi người đều nói rằng nàng bay lên đầu cành làm phượng hoàng, nhưng ai cũng không biết, tất cả kiêu ngạo của nàng đều thua bởi một nam nhân, vì thế mới 30 tuổi liền buồn bực mà chết.
Thẩm Vãn Tịch nguyên bản không muốn khóc, nhưng nghĩ đến đây đôi mắt liền đỏ, ánh mắt cũng chậm rãi thay đổi trở nên mơ hồ.
Vân Hoành thấy nàng bỗng nhiên thương tâm, cũng đoán được lời vừa rồi chọc nàng không thích, nhất thời có chút không biết phải làm sao. Hắn đặt chén canh xuống chăm chú nhìn nàng hồi lâu, lại quay đầu đi liếc Chung Đại Thông một cái.
Chung Đại Thông đang thời điểm tập trung ăn uống đầy miệng, đột nhiên bị ánh mắt này trấn trụ, ngẩng đầu trông thấy Thẩm Vãn Tịch nước mắt lăn xuống, vội vàng uống sạch toàn bộ canh, lưu loát lau miệng đem bát buông xuống, quan tâm hỏi: "Tiểu tẩu tử làm sao vậy, có phải nhớ nhà hay không?"
Trong lòng hắn tuy nghi hoặc một cô nương bị mua về từ chợ nô bộc đến cùng là có lai lịch gì, cũng hiếu kì gương mặt bị tổn thương này là do người phương nào gây ra, nhưng trước mắt chỉ có thể đem tất cả những băn khoăn để ở trong lòng.
Thẩm Vãn Tịch cắn môi lắc đầu, cố gắng đem nước mắt còn lại nghẹn trở về.
Không phải nhớ nhà, nàng chỉ nghĩ tới nương.
Lòng bàn chân khẽ động, Vân Hoành ý thức được Chung Đại Thông nhẹ nhàng đá hắn một cái, ý bảo hắn an ủi thật tốt.
Vân Hoành suy nghĩ một hồi, thẳng thắn mở miệng nói: "Ngươi đi về trước đi".
Chung Đại Thông gật gật đầu, nghĩ đến Vân Hoành trèo đèo lội suối hái thuốc trị thương, hắn tiếp tục ở lại cũng có điều bất tiện, vì thế đứng lên nói lời cảm ta, chuẩn bị ra về.