Chỉ là Thẩm Vãn Tịch không biết Vân Hoành là nhìn má phải bị thối rữa của nàng, hai ngày không thấy dường như lại thêm nghiêm trọng. Ánh mắt mang theo một tia cứng rắn, Vân Hoành nói: "Dược trị vết thương trên mặt nàng ta đã hái về, khả năng sẽ có chút đau đớn, nàng nghĩ thời điểm nào có thể bôi được?"
Thẩm Vãn Tịch trước mắt như có ánh sáng, giống như ánh trăng sáng đột ngột xua tan đêm tối.
Nàng bận bịu phun xương cốt bị nhai nát trong miệng ra, mặt đầy chờ mong nói: "Tự nhiên là càng nhanh càng tốt, ta không sợ đau!"
Vân Hoành nhớ tới đêm đó nắn xương cho nàng, cả người nàng run đến mức giống như cái sàng, còn nói không sợ đau?
Thực Tuyết Thảo dùng để chữa bệnh do độc tổn thương rất hiếm gặp, dường như cũng là dược liệu trân quý duy nhất tại Tương Sơn, Vân Hoành tìm kiếm trọn vẹn hai ngày mới tìm thấy một khóm.
Chỉ là cái thảo dược này dược tính quá mạnh, tương đương với việc đem máu độc trong miệng vết thương hút ra, lại đem da thịt hư thối gặm nuốt từng tấc một, mới có thể chậm rãi đem làn da khôi phục về dáng vẻ ban đầu.
Thẩm Vãn Tịch khó được nhìn đến dáng vẻ Vân Hoành cẩn thận như vậy, trong lòng không khỏi sợ hãi: "Có đau nhiều không?"
Vân Hoành nhớ tới một lần trong núi mình bị Xà Vương cắn bị thương kia, nếu không phải bên người vừa vặn có khóm Thực Tuyết Thảo, chỉ sợ chân này liền phải từ bỏ.
Hắn luôn có thể chịu được những thứ người thường không chịu nổi, mà Thực Tuyết Thảo có thể đem hắn bức ra một thân mồ hôi lạnh.
Không dám tưởng tượng, tiểu cô nương trước mắt này có thể chống đỡ được hay không.
Vân Hoành sau khi đem Thực Tuyết Thảo rửa sạch, tìm đến cối đá đem nghiền thành nước thuốc.
Thẩm Vãn Tịch nghe lời hắn nói liền yên lặng ôm chân tựa vào trên giường, nghe âm thanh cối đá bên cạnh kêu "Đông đông", khẩn trương đến mức thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi.
Nàng vừa kích động lại vừa sợ hãi, trong lòng cũng yên lặng mà động viên chính mình.
Nàng muốn đem mặt chữa khỏi hơn bất kì ai, cho nên một chút cơ hội đều muốn thử, cho dù có đau cũng không muốn từ bỏ.
Nhìn thấy dáng vẻ Vân Hoành nhíu mày mím môi, Thẩm Vãn Tịch mặt trắng bệch, nói: "Vân Hoành, huynh mỗi lần tới gần người của ta, đều nhìn rất nguy hiểm".