Lúc ấy thời điểm kẻ buôn người đưa cho hắn, hắn cũng chỉ xem như định mức ngân phiếu thông thường mà đặt ở trên người, cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Vì thế, hắn từ trong tay áo lấy ra khế ước bán thân, đưa tới trong tay nàng, thanh âm trầm thấp: "Chính ngươi giữ lấy, lưu lại hay xé bỏ, đều tùy ý ngươi."
Thẩm Vãn Tịch có chút giật mình, liền trực tiếp đưa cho nàng như vậy?
Nàng đã nghĩ đến nếu hắn không đồng ý trả lại, liền thừa dịp hắn ra ngoài đi săn thì lấy trộm, không nghĩ rằng người thợ săn này lại thoải mái như thế.
Thẩm Vãn Tịch nắm chặt trương khế ước bán thân kia ở trong tay, đồng thời trong lòng như có cỗ sóng nhiệt đột ngột sôi trào. Người thợ săn này không có bất cận nhân tình như nàng tưởng tượng.
"Còn có, quê nhà của ta cách đây khá xa, tuy rằng nương không còn ở nhân thế, nhưng còn có phụ thân cùng huynh đệ tỷ muội."
Thẩm Vãn Tịch dừng một chút, lại thê lương cười một tiếng: "Bọn họ đều cho rằng ta chìm xuống sông đuối nước mà chết. Cái gọi là sống phải thấy người chết phải thấy xác, cho nên gia nhân không tìm được thi thể của ta, chắc chắn sẽ không buông tha. Nếu như một ngày nào đó họ tìm đến tận cửa, ta chắc chắn sẽ gây phiền toái cho ngươi."
Phụ thân nàng là Thương Châu Hầu, thế lực không thể khinh thường, tất nhiên sẽ huy động toàn bộ nguồn lực khắp nơi để tìm nàng.
Mà trưởng tỷ không nhìn thấy thi thể của nàng, cũng sẽ âm thầm phái người tìm kiếm.
Nữ nhi của Thương Châu Hầu gả cho thợ săn, liền giống như một quân cờ hỏng. Nếu phụ thân thật sự tìm đến, người chắc chắn sẽ giết Vân Hoành, sau đó đem nàng gả cho nhi tử của châu hầu khác hỏi cưới. Nếu người của Trưởng tỷ tới, như vậy hai người đều sẽ chết.
May mà chỗ này cách xa Thương Châu, nơi đây lại là thâm sơn nghèo sâu trong rừng núi, chỉ cần không phải mỗi ngày xuất đầu lộ diện chạy ra bên ngoài thì phụ thân cùng trưởng tỷ sẽ không thể tìm đến nơi xa xôi chật hẹp nhỏ bé này được.
Nhưng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Nghe xong lời này, sắc mặt Vân Hoành cũng có chút khó coi.
Thẩm Vãn Tịch đang mong đợi câu tiếp của hắn sẽ là: "Đem mặt của ngươi chữa cho khỏi rồi cút nhanh đi", nhưng mà cái gì cũng không có.
Vân Hoành giảm thấp xuống thanh âm, ngẩng đầu nhìn kỹ nàng: "Vậy ngươi muốn chở về sao?"
Thẩm Vãn Tịch đương nhiên là lắc đầu, trở về nhất định sẽ chết.
Nhưng nàng chắc chắn cũng tìm cơ hội, chọc thủng gương mặt thật của Thẫm Vãn Ngâm âm hiểm ngoan độc, làm thế nhân nhìn một chút người trưởng tỷ này của nàng là loại nữ nhân tâm địa rắn rết như thế nào!
Vân Hoành nhìn ra tâm tư của nàng, ngạo mạn lên tiếng: "Chỉ cần ngươi không muốn trở về, thì không ai có thể từ bên ta đem ngươi mang đi."
Thẩm Vãn Tịch: "???"
Nàng lập tức cứng đờ, hai má cũng dần dần nhuộm một vầng đỏ ửng, đây là đang nói lời tâm tình sao?
Nam nhân này chững chạc đàng hoàng nói lời tán tỉnh, mặt không đỏ hơi thở không rối loạn, thật giống như đơn giản kêu nàng ăn cơm vậy.
Cái này như thế nào có thể giống nhau được?
Vân Hoành cũng không phải đang nói lời tâm tình, hắn chỉ là đối với giá trị vũ lực của bản thân rất là tự tin.
Hắn tuy rằng không nhớ được sự tình trước đây, nhưng một thân công phu này lại không có quên.
Bất luận vung quyền, múa đao hay là bắn tên, hắn cơ hồ đều tinh thông mọi thứ.
Có binh khí nhìn thấy lạ lẫm, vào đến trong tay hắn là lại có thể thành thạo vung ra chiêu thức tuyệt diệu mạnh mẽ.
Mặc dù chưa từng cùng cao thủ so chiêu, nhưng người có thân thủ lợi hại giống như Chung Đại Thông vậy, hắn vung tay lên liền có thể đánh ngã hơn chục lần.
Thẩm Vãn Tịch nhẹ nhàng ho một tiếng, giống như là đem lời hắn mới nói lần nữa cân nhắc một phen.
Có phải nếu nàng muốn rời khỏi, Vân Hoành cũng sẽ để nàng đi?
Thời gian chỉ trong chớp mắt, nàng lại chột dạ.
Mà thôi, người thợ săn hoàn toàn không có ý này, là nàng suy nghĩ vẩn vơ.