Nếu như không phải ba năm trước đây được Vân Hoành cứu, Chung Đại Thông chỉ sợ sớm đã mất mạng lúc bầy sói vây công, đến tức phụ cũng không có cơ hội hỏi cưới.
Bởi vậy, người Chung gia vẫn luôn coi Vân Hoành là ân nhân, cho dù người toàn sơn thôn sợ hãi hắn, hiểu lầm hắn, Chung thúc cũng đem hết toàn lực ra đối tốt với hắn.
Chung Đại Thông trong lòng càng cảm tạ hắn, cũng khâm phục hắn, người khác khó cùng Vân Hoành nói chuyện, Chung Đại Thông lại vẫn dám ghé vào lỗ tai hắn mà lải nhải.
Hắn hiểu được, bề ngoài Vân Hoành trông như cự tuyệt người cả ngoài ngàn dặm, nhưng trong lòng lại rất ấm áp và nghĩa khí.
Vân Hoành đối với chuyện nam nữ rất là mờ mịt, Chung Đại Thông lại là người từng trải, hận không thể đem hết sức mà truyền thụ kinh nghiệm cho hắn.
"Theo ta thấy, có ba cái biện pháp".
Chung Đại Thông vươn ra ba ngón tay, trên dưới quan sát Vân Hoành, mặt đầy vẻ hiểu biết cười nói: "Thứ nhất chính là, huynh bộ dáng tuấn lãng, chỉ cần không hung dữ với người ta, thì tiểu cô nương có thể bị huynh nhìn đến mặt đỏ tim đập nhanh. Huynh chú ý khi cùng nàng thân mật, gọi tên nàng và nhìn nàng chăm chú, lại cười nhiều một chút, đảm bảo hữu hiệu".
Sắc mặt Vân Hoành từ từ tối lại, đêm trước tiểu cô nương người đầy hoảng sợ cùng phòng bị, rõ ràng không cho hắn nhìn chằm chằm.
"Huynh xem huynh đi", Chung Đại Thông mày cũng nhíu lại,"Loại ánh mắt này của Huynh ngay cả ta cũng không dám nhìn thẳng, đừng nói tiểu cô nương nhà người ta, đã nói phải cười rồi mà!"
Vân Hoành lạnh mặt, khóe miệng co rút có chút hướng lên trên.
Chung Đại Thông: "..." Được rồi, huynh tốt nhất vẫn không nên cười thì hơn!
"Đại ca, ta không trêu chọc huynh đi, huynh như vậy ta sẽ cho rằng Diêm Vương gia muốn lấy mạng chó của ta đấy..."
Chung Đại Thông sợ tới mức lui ra phía sau hai bước, gương mặt màu đồng đều trắng bệch hai phần, Vân Hoành cười lên thật đúng là ... làm người ta sợ hãi.
Chỉ là cái dáng người cao ngất đứng ở chỗ này, trong vô hình cũng đã làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách.
Hơn nữa ngũ quan của Vân Hoành rất sắc bén, ánh mắt sâu đậm, nếu như hắn lại trưng bộ mặt bình tĩnh, Chung Đại Thông còn tưởng rằng đối phương đang một người một ngựa lao từ chiến trường đến đồ thành.
Vân Hoành thần sắc biến đổi, cảm giác bản thân trước mặt Chung Đại thông căn bản không cười nổi, lập tức thản nhiên nói: "Trở về ta sẽ lại thử xem sao".