Chương 27

Tiểu Trù Nương Nhà Thợ Săn

Thục Quốc Thập Tam Huyền 25-12-2024 10:45:19

Vừa chạm vào miệng vết thương nơi khóe mắt, Thẩm Vãn Tịch chỉ cảm thấy như có ngọn lửa mãnh liệt đập vào mặt. Trên má phải, miệng vết thương tùy ý thiêu đốt, kích thích nàng nắm tay thật chặt, cả người trở lên run rẩy. Vân Hoành không có ngừng động tác trong tay, hắn biết nếu như là chỉ chạm một chút liền dừng lại nghỉ ngơi, gương mặt này chỉ sợ nửa ngày đều bôi thuốc không xong. Đau dài không bằng đau ngắn, đây là hắn suy nghĩ thông suốt. Bên cạnh cảm giác ẩm ướt ngắn ngủi xẹt qua mặt, là cảm giác bỏng rát tê tâm liệt phế theo đó mà đến. Thẩm Vãn Tịch cảm thấy trên mặt lúc đầu giống như bị ngân châm đâm vào làn da, tiếp sau đó là hàng vạn con kiến cắn xé, so với thời điểm độc phát tác trước đây còn muốn đau đớn gấp trăm lần. Vài lần nàng muốn mở miệng kêu Vân Hoành dừng động tác một chút, nhưng vừa mới mở miệng, loại đau đớn đến xé rách kia liền khiến cho ngũ quan nàng thay đổi thành ra dữ tợn, ngay cả hô hấp còn khó khăn, nơi nào còn nói được rõ ràng. "A..." Trán của Thẩm Vãn Tịch nổi gân xanh, mồ hôi như hạt đậu thi nhau túa ra. Nàng dùng sức cắn môi, nhưng vẫn không chịu nổi mà kêu thành tiếng. tay phải không có điểm chống đỡ, nàng chỉ có thể gắt gao nắm lấy một cái tay khác bên phải của Vân Hoành, đem móng tay đều khảm vào trong da thịt. Động tác của Vân Hoành dừng một chút, nhìn thoáng qua vết máu bị móng tay nàng ấn trên cánh tay, mới phát giác được đây là tiểu cô nương xuất ra tất cả khí lực trên người. Cánh tay chảy ra chút máu lại cũng không đau đớn gì, nhưng hắn nghe thấy nàng nức nở, lại phá lệ có cảm giác tâm loạn như ma. Một cảm giác nhói đau xuất hiện, chớp mắt một cái liền khiến hô hấp của hắn có chút rối loạn. Vân Hoành nhẹ nhàng thở ra một hơi, tay chần chờ rồi nhanh chóng ngừng lại, chờ nàng dịu đi một chút. Nhưng nàng đau đớn một chút cũng không giảm bớt, vừa mới thay nàng lau mồ hôi trên thái dương xong, không quá vài giây lại thật nhanh xuất hiện một tầng. Nháy mắt lau xong chút thuốc cuối cùng, Thẩm vãn Tịch phảng phất giống như linh hồn bị rút đi mất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy không có nửa điểm huyết sắc. Cuối cùng cũng kết thúc... Nàng suy yếu vô lực tựa vào vai Vân Hoành, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.