Mặc dù Diệp Mặc muốn đi tìm mấy người Tống Ánh Trúc ngay lập tức, nhưng hắn không kích động lập tức đi tìm mấy người họ, lúc này vết thương trên người hắn vẫn chưa lành, hắn cần phải trị thương trước đã, sau khi làm xong một chuyện khác nữa, lúc này mới có thể đến thành Phỉ Hải.
Thành Phỉ Hải đã muốn tách ra khỏi Bắc Vọng Châu rồi, cách Hà Châu mấy ngàn dặm, xa hơn rất nhiều so với thành Toái Diệp, nếu như hắn tùy tiện tiến đến, chẳng những không thể nhanh chóng đạt được, nói không chừng còn bị Quỷ Tiên phái truy lùng.
Diệp Mặc biết lúc này hắn nhất định phải tỉnh táo. Mặc dù sự diệt vong của Ngành Dược Hoa Hạ không liên quan gì đến Quỷ Tiên phái, đó là vì Quỷ Tiên phái chưa đến kịp thành Hà Châu, một khi người của Quỷ Tiên phái đến thành Hà Châu rồi, như vậy cho dù mấy người Ngu Vũ Thiên có Truyền Tống trận cũng không thể đi được.
Còn Tiên Bảo lâu thì hắn chưa từng đắc tội, thậm chí còn giúp họ nhiều, tại sao lại gây sự với hắn, đến bây giờ hắn vẫn nghĩ chưa thông. Còn một cái nữa, Diệp Mặc chắc chắn rằng, người gây rắc rối cho Ngành Dược Hoa Hạ mặc dù là Vạn Đan các và Tiên Bảo lâu nhưng tuyệt đối không phải là quyết sách của hệ thống quản lý, chắc chắn là người bên dưới làm.
Cho nên bọn họ có thể xuất ra nhiều nhất cũng chỉ là tu sĩ Nguyên Anh mà thôi. Cái này cũng có thể giải thích vì sao trong thời gian dài như vậy, đối phương vẫn chưa tìm được vị trí của Truyền Tống trận.
Nhưng Quỷ Tiên phái thì lại không như vậy, bọn họ là môn phái năm sao, tuyệt đối có thể thông qua đống hoang tàn Truyền Tống trận của Ngành Dược Hoa Hạ tìm đến nơi này.
Mặc dù bọn họ không biết chữ Hán, nhưng ai có thể bảo đảm rằng bọn họ không thể tìm được một người biết chữ Hán chứ? Ngày trước Truyền Tống trận ở tiểu thế giới bước vào nhiều người như vậy, muốn tìm một người biết chữ Hán quả thực không phải chuyện khó.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc liền cảm thấy một phen sợ hãi, về sau những chuyện kiểu này nhất định phải nhắc nhở Tống Ánh Trúc mới được. May là mình tới trước, nếu không phải là mình tới trước, mà là người của Quỷ Tiên phái đến trước, lúc này tung tích của mấy người Ngu Vũ Thiên sẽ bị bại lộ.
Diệp Mặc tìm ra một tấm bản đồ của Bắc Vọng Châu, hắn tìm thấy vị trí của thành Phỉ Hải trên bản đồ, chỗ này đã là cực nam cuối cùng của Bắc Vọng Châu. Đồng thời Diệp Mặc lại tìm được thành phố sát phía tây nhất của Bắc Vọng Châu, thành Hạp Sán.
Thành Hạp Sán cũng giáp với Vô Tâm Hải, cũng là một thành lớn.
Diệp Mặc lấy ra một ngọc bài, bắt chước bút tích của Tống Ánh Trúc giống không khác một chữ nào, nhưng phần thành Phí Hải cuối cùng đổi thành thành Hạp San. Sau đó để lại miếng ngọc bài này vào chỗ của nó, cuối cùng lại đến bên cạnh Truyền Tống trận luyện chế ra một trận pháp theo dõi bí mật.
Mục đích Diệp Mặc bố trí trận pháp theo dõi, chính là vì muốn xem ai là người cuối cùng ở chỗ này. Nhưng Diệp Mặc bố trí trận pháp theo dõi xong, bỗng nhiên có cảm giác bất ổn.
Đối phương nếu như có thể phát hiện ra Truyền Tống trận này, chứng minh nhất định là một cao thủ trận pháp. Trước mặt một cao thủ trận pháp bố trí một trận pháp theo dõi, chẳng phải là cho người khác biết hay sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc thu trận pháp theo dõi lại, lấy ra một hai chiếc camera và máy ảnh.
Chiếc máy ảnh này là ngày trước khi hắn truy giết Bắc Sa Vương, gặp Hoàng Mân, Hoàng Mân tặng cho hắn. Hoàng Mân chính là dùng cái này để theo dõi Phong Yên Kỳ, sau đó khi hắn nói cho Hoàng Mân Phong Yên Kỳ biết cô theo dõi anh ta, Hoàng Mân đã trực tiếp tặng chiếc máy ảnh này cho hắn.
Diệp Mặc đem chiếc camera lắp đặt ở một góc, sau đó rời khỏi nơi này, rồi lại lắp đặt cẩn thận chiếc còn lại ở một góc khác, rồi lại bố trí một trận pháp theo dõi bên cạnh chiếc camera, lúc này mới dừng tay.
Diệp Mặc tin rằng, cho dù đối phương lợi hại thế nào, cũng không thể nào nghĩ mình dùng camera, cũng tuyệt đối không thể dùng thần thức tìm camera của hắn được. Hơn nữa, cho dù có quét thấy camera của hắn, cũng không thể cho là pháp bảo gì cả. Rời khỏi vị trí camera, Diệp Mặc chưa đi được bao xa, hắn tìm được một thung lũng, trốn xuống đất, sau đó tiến vào thế giới Trang vàng.
Biết được mấy người Tống Ánh Trúc không việc gì, hắn cần phải chữa thương, bây giờ đối với hắn mà nói chuyện quan trọng nhất chính là chữa khỏi vết thương, sau đó đến dãy núi Vạn Dược tìm Bí Cảnh, sau đó đến thành Phỉ Hải.
Ngày trước toàn bộ tinh lực của Diệp Mặc đều dồn vào việc chạy đến đây, không có thời gian, cũng không có lòng dạ hạ quyết tâm chữa thương. Bây giờ hắn hạ quyết tâm, mới cảm giác được vết thương do kiếm của Kế Trí Nguyên quỷ dị đến mức nào.
Diệp Mặc vốn vẫn dùng chân nguyên bao lấy vết thương, nhưng bây giờ khí tức âm hàn không ngờ lại ngấm vào kinh mạch. Mà hắn vẫn không có cảm giác, lúc này tĩnh tâm lại, mới phát hiện ra trong kinh mạch từng tia âm khí, Diệp Mặc chỉ cảm thấy sợ hãi.
Nếu hắn tiếp tục tới thành Phỉ Hải, mà không dừng lại chữa thương, cuối cùng khí tức âm khí này thậm chí sẽ hoàn toàn thay đổi thân thể hắn, có lẽ biến hắn thành một con rối lạnh như băng không chút cảm giác nào cũng không chừng.
Một khi ý thức được chỗ đáng sợ của vết thương này, Diệp Mặc cũng không thèm tiết kiệm nữa. Hắn trực tiếp vào Linh Tủy Trì, còn cầm cả hai viên linh tinh, liều lĩnh đem tất cả những thứ đó ra trị thương.
Trong thế giới Trang vàng, bên cạnh Diệp Mặc hình thành lên một lốc xoáy linh khí lớn, linh tủy của Linh Tủy Trì bị Diệp Mặc không ngừng hấp thụ, còn những khí tức âm hàn trong cơ thể hắn dần dần bị hắn luyện hóa. Khi Diệp Mặc cảm giác được bản thân mình hoàn toàn luyện hóa hàn khí thành một màn sương mù màu trắng, Đông Chí vốn dĩ vẫn ở lại trong thức hải, bỗng nhiên sinh ra một lực hút, hoàn toàn hút tất cả màn sương mù màu trắng lại.
Diệp Mặc cảm giác được sau khi "Đông chí" hấp thụ hàn khí đã bị Diệp Mặc luyện hóa, càng trở nên lạnh, lập tức trong lòng mừng rỡ.
Ngày trước sau khi thu phụ được "Vụ liên tâm hỏa", hiệu quả của "Đông chí" đã yếu đi rất nhiều, Diệp Mặc thật không ngờ "Đông chí" còn có thể hấp thu khí tức âm hàn, bổ sung những gì mình đã tiêu hao đi mất.
Diệp Mặc đoán chừng một lúc, lần luyện hóa này của hắn cũng đến mấy ngày, khí tức âm hàn này cuối cùng cũng bị hắn luyện hóa hết, còn tu vi của hắn vì hấp thụ được một lượng lớn linh tủy và linh khí linh tinh, bây giờ đã đạt đến đỉnh cao Kim Đan tầng thứ nhất.
Cảm nhận được khả năng đột phá, Diệp Mặc không hề tiết kiệm linh tinh, lại xuất ra hai viên linh tinh.
Lúc này vết thương trong cơ thể Diệp Mặc đã được chữa xong, cho nên linh khí đều chuyển hóa thành chân nguyên của hắn, sau dó trong kinh mạch phát ra càng ngày càng dày đặc. Kim Đan của hắn càng xoay tròn không ngừng, so với ngày trước lại càng giống như màu của đám mây ngũ sắc.
Theo linh khí của linh tủy và linh tinh không ngừng hấp thu kêu răng rắc, Diệp Mặc dường như không cảm giác được chính là cảm giác không ngừng gia tăng nhanh chóng chân nguyên của chính mình. Chân nguyên nhanh chóng tăng lên trong cơ thể hắn, nhanh chóng hình thành chân dịch, chảy giữa kinh mạch, sau đó thông qua đan điền lại trở về các huyệt.
Kim Đan tầng thứ hai rồi, trong lòng Diệp Mặc vui sướng, hắn không thể tưởng tượng được từ Kim Đan tầng thứ nhất đột phá lên Kim Đan tầng thứ hai chỉ dùng đến thời gian hai tháng, hơn nữa hắn cũng không ngờ chân nguyên của Kim Đan tầng thứ hai lại thâm hậu như vậy.
Thấy lại hụt đi gần một nửa Linh Tủy trì Diệp Mặc trong lòng thầm than. Hắn thăng cấp nhanh, nhưng cái này nhu cầu quá lớn, cho dù là môn phái năm sao phỏng chừng cũng không thể cung cấp được nguồn tài nguyên để hắn tu luyện.
Linh tủy nhiều như vậy, còn có cả bốn viên linh tinh, cũng chỉ có thể cho hắn từ Kim Đan tầng thứ nhất trung kỳ thăng lến Kim Đan tầng thứ hai sơ kỳ, tiêu hao thật quá nhiều.
Diệp Mặc thậm chí nghi ngờ, một khi linh tủy và linh tinh của hắn dùng hết rồi, dùng cách hấp thụ linh khí bình thường, hắn có đến một trăm năm cũng không có cách nào từ Kim Đan tầng thứ ba thăng cấp lên Kim Đan tầng thứ tư.
Mặc dù Diệp Mặc nhìn ngang nhìn dọc linh mạch cực lớn kia trong thế giới Trang vàng, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm một chút. Mặc dù linh mạch tu luyện không bằng Linh Tủy trì nhưng ai bảo hắn có một dãy cơ chứ? Hơn nữa chỉ có một mình hắn dùng, nghĩ đến đây Diệp Mặc thoáng chút yên tâm. Cái mà hắn sợ nhất chính là tốc độ tu luyện bị đình trệ.
Một khi tiến độ tu luyện bị đình trệ, đây là một đòn đả kích rất lớn với hắn. Đừng nói là bảo vệ Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc, cho dù là hai người Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết, hắn thậm chí gặp cũng không gặp được.
Tuy rằng hắn biết hai người họ ở đâu, nhưng là một tu sĩ Kim Đan muốn đến môn phái chín sao tìm nữ đệ tử nòng cốt, thật đúng là nói chuyện hoang đường. Cho dù mặc kệ những chuyện này, một tu sĩ Kim Đan như hắn muốn đến Nam An Châu, lại khó càng thêmkhó.
Cho nên nói, thực lực, thực lực đối với hắn mà nói là rất quan trọng.
Huống chi hắn ngoại trừ việc đắc tội với đan vương Hắc Bạch Chuẩn, còn đắc tội với Quỷ Tiên phái. Nếu như những môn phái này hắn không để ý, thì trong Sa Nguyên dược cốc gặp được cảnh kia, khiến trong lòng hắn cảm thấy khó chịu. Tạm thời bất luận thứ mà có thể hút không gian là đồ chơi gì đi nữa, thì với dãy linh mạch mà hắn cầm đi, cũng là kết thù với người khác đến chết.
Người đó có thể bố trí được một cục diện lớn như vậy ở Sa Nguyên dược cốc, muốn giết Diệp Mặc hắn, phỏng chừng cũng không khác gì bóp chết một con kiến.
Diệp Mặc không tiếp tục tu luyện trong Linh Tủy trì nữa, hắn trực tiếp tăng cường thêm một ít Tụ Linh trận ngay trong động phủ giữa linh mạch, sau đó chuẩn bị rời khỏi nơi này. Hắn quyết định lần sau tu luyện, thì chính là tu luyện ngay trong linh mạch này.
Tu luyện trong Linh Tủy trì mặc dù tốt, nhưng hắn phải vượt qua được cảm giác không có Linh Tủy trì.
Diệp Mặc đã tính kỹ rồi, sau khi hắn đến thành Phỉ Hải, cũng không có ý định quay lại, hắn chuẩn bị dẫn mấy người Tống Ánh Trúc tìm đường đến Nam An Châu. Nếu như không có ý định trở về rồi, di tích dãy núi Vạn Dược kia, hắn lại muốn bây giờ đi qua đó xem. Ngày trước sau khi hắn lấy được cây đao rỉ sét kia, vẫn chưa có cơ hội đến dãy núi Vạn Dược. Cho nên trước khi đi, hắn nhất định phải xem xem, bên trong di tích đó rốt cục là có cái gì.
Diệp Mặc còn chưa kịp từ thế giới Trang vàng đi ra, từ trong trận pháp theo dõi hắn phát hiện ra hai tên tu sĩ, một cao một thấp. Tên tu sĩ lùn thậm chí chỉ bằng nửa tên cao kia, hai người đứng với nhau, có vẻ hơi buồn cười.
Nhưng Diệp Mặc cũng không có chút buồn cười nào cả, hai tên tu sĩ này không ngờ là tu vi Nguyên Anh, mặc dù Diệp Mặc không chắc chắn được bọn họ có phải là Nguyên Anh hậu kỳ hay không, nhưng từ cử chỉ của bọn họ, tu vi tuyệt đối không thấp. Hơn nữa Diệp Mặc chỉ cần nhìn trang phục trên người hai người, liền biết được hai người này là người của Quỷ Tiên phái.
Nguy hiểm thật, Diệp Mặc không khỏi thầm than một câu. Nếu hắn ra ngoài sớm hơn chút nữa, nói không chừng đã bị hai người này phát hiện ra rồi.
Tên tu sĩ cao kều kia nhìn xung quanh, lấy ra một miếng ngọc bài, nhìn một chút nói:
- Xem ra Diệp Mặc chưa đến nơi này, chúng ta lại phải tiếp tục đợi, hay là đến thẳng thành Hạp San?
Tu sĩ lùn kia nhận lấy miếng ngọc bài, sau đó nói:
- Không cần tiếp tục chờ đợi nữa, hắn chỉ là tu sĩ Kim Đan tầng thứ nhất, không cần Truyền Tống trận, muốn đến được đây chí ít cần phải nửa tháng. Nghe Trị Hoành nói người này thẳng tính, làm người không những giảo hoạt mà còn cẩn thận. Nếu như chúng ta ở đây đợi hắn, nói không chừng hắn sẽ không đến đây, chúng ta đến thẳng thành Hạp San, miếng ngọc bài này cứ để chỗ cũ đi là được.
Tên tu sĩ cao kều nữa lập tức vỗ tay tán thành nói:
- Ý hay đấy, chỉ cần chúng ta đến thành Hạp San ôm cây đợi thỏ, sao phải sợ hắn không đến, cho dù hắn không đến, chúng ta chỉ cần bắt được Tống Ánh Trúc, hắn nhất định sẽ xuất hiện.