Tiểu Lan đợi chưa được bao lâu thì Diệp Mặc đã đi ra. Hắn không thể buông tha cho bốn tên Tứ bất tượng Hồng Kông kia. Nếu tha cho bọn chúng thì khác gì tự chuốc lấy phiền hà. Tuy Diệp Mặc đã không còn sát phạt thẳng tay như trước nữa, hắn làm việc cũng đã kiềm chế và thay đổi rất nhiều nhưng hắn vẫn giữ nguyên tắc cũ, kẻ nào đáng chết, hắn sẽ không do dự mà lập tức ra tay.
Đêm đó, Diệp Mặc có chuyện cần bàn bạc với Hư Nguyệt Hoa, còn Ninh Khinh Tuyết thì đi ngủ trước. Việc gặp lại được Diệp Mặc khiến cô vẫn chưa hết xúc động. Đến tận bây giờ, cô vẫn cảm thấy còn căng thẳng và mệt mỏi. Lúc thả lỏng được bản thân mình thì cô cũng cảm thấy rất buồn ngủ rồi.
Trở lại căn phòng của Ninh Khinh Tuyết. Khi cô vừa đặt mình xuống giường thì đã ngủ thiếp đi. Hư Nguyệt Hoa đã sắp xếp cho Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết căn phòng này. Hai người họ đã cùng tỏ vẻ chấp nhận. Không nói đến việc họ đã là vợ chồng, hơn nữa cũng chẳng còn hiểu lầm mà nói đến việc trước đó, Ninh Khinh Tuyết đã từng ở cùng với Diệp Mặc rồi. Trong lòng cô đã sớm coi hắn là chồng mình, vậy thì đương nhiên sẽ chẳng có gì dị nghị cả.
Sau khi Ninh Khinh Tuyết ngủ, Diệp Mặc và Hư Nguyệt Hoa thảo luận về việc ở Lưu Xà, và mở hội nghị online. Hội nghị có đám người Úc Diệu Đồng, Tàng Gia Nghiêm, Hứa Bình tham gia. Vì chuyện công ty mà Úc Diệu Đồng bận tới mù mịt. Tuy biết có nhiều loại người nhân chuyện này mà đục nước béo cò, nhưng cô lại không tìm được người đi điều tra. Cho dù Diệp Mặc không tìm được người phụ trách thì cô cũng chuẩn bị tìm thêm người rồi. Giờ Diệp Mặc đã tìm được Hư Nguyệt Hoa, đối với đám người của Úc Diệu Đồng mà nói thì đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh. Mấy người của dược phẩm Lạc Nguyệt khi thấy thái độ của Diệp Mặc đối với Hư Nguyệt Hoa như vậy thì biết được hắn rất coi trọng người phụ nữ này.
Sau khi thảo luận xong về bước đầu quy hoạch công ty thì đã hơn mười hai giờ đêm rồi. Diệp Mặc bảo Hư Nguyệt Hoa tắt hội nghị online đi, và hỏi:
- Chị Nguyệt Hoa, chị đã bao giờ nghe nói đến Bắc Sa chưa?
Hư Nguyệt Hoa gật đầu:
- Tôi đã nghe qua, chỉ biết đây là một tổ chức rất thần bí có phạm vi trên toàn thế giới và đều có cơ cấu khá chặt chẽ. Tôi nghe nói, tổ chức này còn muốn sánh với nước Mỹ, lại còn quốc gia dân chủ gì đó, về những thứ khác tôi cũng không rõ nữa.
Diệp Mặc gật đầu, Hư Nguyệt Hoa biết được ngần ấy đã là rất khá rồi. Tổ chức Bắc Sa này đúng là một tổ chức rất thần bí. Chúng làm việc không từ thủ đoạn. Nhưng việc chúng đòi sánh với nước Mỹ, lại còn muốn quốc gia dân chủ thì Diệp Mặc không tin.
- Chị Nguyệt Hoa, sau khi chị tới Lưu Xà, một mặt chú ý đến tình báo tại đây, mặt khác chị vẫn phải điều tra thật cụ thể hoàn cảnh của Bắc Sa giúp tôi. Còn về tài chính thì chị cứ tìm chị Úc là được rồi.
Diệp Mặc thận trọng nói.
Diệp Mặc đối với sự tồn tại của Bắc Sa thật sự rất không thoải mái, đương nhiên là có chút quan hệ với Đông Phương Tê. Tuy Đông Phương Tê đã bị hắn giết rồi nhưng vì bản thiết kế Không quỳ này mà mối quan hệ giữa hắn và Bắc Sa vẫn như cũ.
Thậm chí, hắn còn đồng ý với Hàn Tại Tân là phải lấy được bản thiết kế Không quỳ.
Hư Nguyệt Hoa im lặng. Cô biết chỉ chút bản lĩnh này mà muốn đi hỏi thăm Bắc Sa, e sẽ là trò cười cho thiên hạ.
Diệp Mặc thấy Hư Nguyệt Hoa như thế, hắn liền hiểu ngay suy nghĩ trong lòng cô. Hắn mỉm cười nói:
- Thực ra, chị không cần phái người đi hỏi thăm đâu, chỉ cần chị để ý thâu tóm về mặt tin tức là được rồi. Tôi nghĩ chị đã tu luyện toàn bộ Cổ võ rồi, việc này chị thừa khả năng. Tôi sẽ không cần quan tâm, không cần biết trên người chị đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần chị ở lại Lưu Xà này ba năm, tôi tin rằng việc đạt đến Địa cấp là không có vấn đề gì.
- Sao cơ?
Hư Nguyệt Hoa giật mình, cô tu luyện hoàng cấp trung kỳ mất hơn hai mươi năm, thế mà Diệp Mặc nói chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi cô có thể thăng tới Địa cấp ư? Nếu là một tuần trước, cô nhất định sẽ không tin. Nhưng hiện tại, cô biết Diệp Mặc không lừa cô. Chỉ mượn bồi khí đan của hắn mà trong một đêm, cô đã luyện được nửa bộ huyền cấp rồi.
Hư Nguyệt Hoa đứng lên, vốn dĩ ý tưởng báo thù đã vô vọng trong đầu, nhưng giờ nó lại trỗi dậy. Nếu thực sự có thể thăng cấp đến Địa cấp thì không nhất thiết phải cần đến sự giúp đỡ của Diệp Mặc, bản thân cô cũng có thể tự mình báo thù được.
- Anh Diệp, nếu như Nguyệt Hoa tôi thật sự có thể luyện được Địa cấp, có thể báo thù được thì cả đời Nguyệt Hoa này sẽ theo anh không một lời oán thán.
Hư Nguyệt Hoa sửa lại xưng hô, không ngại Diệp Mặc nhỏ tuổi hơn mình. Chỉ cần Diệp Mặc giúp cô báo thù kẻ đã giết chết cha mẹ mình thì dù có phải chết cũng cam tâm. Trước đó cô từ bỏ ý định báo thù cũng là vì biết với bản lĩnh của mình mà đi báo thù thì không khác gì tự tìm chỗ chết.
- Chị Nguyệt Hoa, chị nói quá lời rồi. Chị chỉ cần giúp tôi làm tốt công tác tình báo là tôi đã vô cùng biết ơn rồi!
Diệp Mặc đương nhiên không cần Hư Nguyệt Hoa đi bán mình.
Diệp Mặc trở về phòng, đêm nay cuộc nói chuyện giữa hắn và Hư Nguyệt Hoa khiến hắn khá vừa lòng. Cô đã bị hắn thuyết phục hoàn toàn. Hắn biết cô có chút e ngại. Chút dè dặt này cũng không sai, vì cô không biết được thực lực của chính mình.
Ninh Khinh Tuyết đang ngủ rất say sưa, trên khóe miệng còn khẽ mỉm cười, chắc là cô đang gặp giấc mộng đẹp rồi. Diệp Mặc không kìm được liền hôn nhẹ một cái lên má cô rồi ngồi xuống nhẹ nhàng bên cạnh và bắt đầu tu luyện.
Trên địa cầu, cái chỗ không đủ nguyên khí thiên địa, nếu không cố gắng tu luyện thì thực sự hắn chỉ có thể đến mức này mà thôi.
Nhưng hắn chẳng những rất cố gắng mà công phu của hắn cũng không đến nỗi nào. Thêm vào đó, hắn lại liên tiếp gặp vận may, liên tiếp gặp đồ tốt. Bằng không hắn tin tưởng nói không chừng hiện tại hắn còn đang trong luyện khí tầng một
Ninh Khinh Tuyết nói Bắc Vi đã về, đang ở Ninh Hải. Hắn quyết định ngày mai sẽ đưa Khinh Tuyết đi thăm Bắc Vi trước, sau đó, nếu Bắc Vi đồng ý, hắn cũng đưa Bắc Vi cùng tới Lưu Xà.
Sáng ra, Ninh Khinh Tuyết tỉnh giấc thì thấy Diệp Mặc vẫn đang ngồi tu luyện, lòng cô chợt cảm thấy ấm áp. Diệp Mặc thấy cô đã dậy liền nói:
- Em dậy đi, đợi lát nữa sau khi ăn sáng xong, chúng ta sẽ về Ninh Hải trước, tiện sẽ cho em về Du Châu gặp cha mẹ luôn.
Ninh Khinh Tuyết ừ một tiếng rồi bước xuống giường. Cô đến bên Diệp Mặc và rất tự nhiên ôm chầm lấy hắn. Cô thích cảm giác ấm áp này. Còn Diệp Mặc vừa tu luyện xong, đột nhiên bị Ninh Khinh Tuyết vẫn đang mặc đồ ngủ ôm như vậy thì hắn thấy người mình nóng ran lên.
Mùi thơm thoang thoảng, thân thể mềm mại của cô làm hắn khó có thể kiềm chế được ý niệm trong đầu.
Hình như thấy được phản ứng của Diệp Mặc, mặt của Ninh Khinh Tuyết bỗng ửng hồng, cô tựa đầu vào ngực hắn. Cô nghĩ, cô bây giờ thật không giống cô chút nào. Cô làm như vậy có phải là hơi quá lắm không? Còn đang mặc đồ ngủ mà lại ôm Diệp Mặc thế này.
Diệp Mặc nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô, hắn đang định nói gì đó với cô thì có tiếng gõ cửa.
Diệp Mặc nhíu mày lại, giờ mới sáng sớm sao Hư Nguyệt Hoa lại đến quấy rầy hắn và Ninh Khinh Tuyết chứ? Trừ khi cô ta có chuyện rất quan trọng. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc khẽ mỉm cười. Trong mắt hắn, chỉ cần người bên cạnh không sao là được rồi. Ngoại trừ trái đất này nổ tung là quan trọng ra thì chẳng có gì to tát cả. Hư Nguyệt Hoa vừa mới quen hắn, vẫn chưa hiểu nhiều về hắn. Cô ta nóng vội như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Ninh Khinh Tuyết đứng lên, gỡ một ít tóc trên trán ra rồi cười nói:
- Chị Nguyệt Hoa chắc tìm anh có chuyện, anh ra ngoài trước đi, em mặc quần áo hẳn hoi rồi sẽ ra sau.
Diệp Mặc mở cửa phòng thì thấy Hư Nguyệt Hoa quả nhiên có chút lo lắng. Vừa thấy Diệp Mặc, cô vội vã nói;
- Vừa rồi tổng giám đốc Úc gọi điện đến tìm anh, nói là có một số việc cần báo cáo.
Không ngờ là Úc Diệu Đồng gọi điện đến tìm mình! Diệp Mặc giật mình, nếu không có gì đặc biệt thì Úc Diệu Đồng nhất định sẽ không tìm hắn gấp vào lúc sáng sớm như thế này.
Diệp Mặc liền bấm điện thoại gọi Úc Diệu Đồng thì đã thấy giọng nói gấp gáp của cô:
- Chủ tịch Diệp, lúc rạng sáng có hai người tới Lưu Xà. Trên người họ đều có nhiều vết thương, họ nói muốn tìm anh. Một người tên là Quách Khởi, còn người kia tên là Phương Vĩ. Tôi đã sắp xếp chỗ cho họ, định là đợi anh về xem sao. Nhưng vừa rồi tôi thấy trên mạng đang truy nã họ. Quách Khởi và Phương Vĩ đều là bộ đội đặc chủng, họ đã giết hai sĩ quan của mình sau đó trốn tới đây. Tôi không biết giữa anh với họ có quan hệ như thế nào, nên tạm thời không đả động gì cả.
Quách Khởi và Phương Vĩ? Diệp Mặc chợt nhớ tới việc lúc trước xảy ra trong khu rừng rậm nguyên thủy ở vùng biên giới hai nước. Lúc ấy Quách Khởi và Phương Vĩ đều là người của một tiểu đội Liệt Ưng, và đội trưởng của họ là một phụ nữ Lô Lâm. Hơn nữa Trì Uyển Thanh cũng là người thuộc tiểu đội này. Vì tiểu đội bị chặn lại ở Hàn Thiền động, sau được Quách Khởi phá vây, sau đó lại gặp Diệp Mặc đang tìm Tây Tạng Lạt Ma. Nhờ sự giúp đỡ của hắn mà giết được đội quân này, và đã cứu được bốn người kia.
Cũng vì chuyện này mà Diệp Mặc và họ có chút quan hệ bạn bè, hắn còn giúp Trì Uyển Thanh nữa. Lúc đó hắn nói cho mấy người họ là hắn đang ở Lưu Xà, sau có thấy Trì Uyển Thanh tới Lưu Xà tìm hắn, không ngờ giờ Quách Khởi và Phương Vĩ cũng tới đó.
Tuy nhiên hắn biết Quách Khởi đến Lưu Xà tìm hắn chắc chắn không phải vì biết dược Lạc Nguyệt là của hắn mà vì trước đó hắn nói cho họ biết hắn ở Lưu Xà.
Có điều Diệp Mặc thấy khó hiểu là Quách Khởi và Phương Vĩ vốn là quân nhân, thậm chí là những bộ đội đặc chủng giỏi giang, vậy sao có thể giết sĩ quan được chứ?
Đối với Quách Khởi này, Diệp Mặc thấy cũng không đến nỗi nào. Lúc đó, hắn còn dạy mấy người họ chút quyền thuật. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc liền nói:
- Trước tiên chị hãy bảo Quách Khởi và Phương Vĩ ở Lưu Xà chờ tôi, họ là bạn tôi, một lúc nữa tôi sẽ về.
Lúc này, Ninh Khinh Tuyết đi ra, cô đến trước mặt Diệp Mặc nhẹ nhàng hỏi:
- Dược phẩm Lạc Nguyệt có chuyện gì sao, Diệp Mặc?
Diệp Mặc liền an ủi cô:
- Không có gì cả đâu em. Giờ chúng ta về Lưu Xà trước nhé.
Tuy việc này đối với Diệp Mặc mà nói là không hề hấn gì nhưng không phải những người xung quanh đều cảm thấy giống như hắn. Lúc này đây, chẳng những Quách Khởi và Phương Vĩ đang rất lo lắng mà Úc Diệu Đồng cũng chẳng khá khẩm hơn.
Nếu là việc bình thường thì Úc Diệu Đồng tin Diệp Mặc có thể giải quyết ổn thỏa, nhưng là chuyện giết người thì không đơn giản thế. Nếu bị người ta biết dược phẩm Lạc Nguyệt chứa chấp hung thủ thì dù là mấy công ty dược Lạc Nguyệt cũng không gánh nổi, nói không chừng bị ngồi tù cũng nên.