Biết được bia đá này là đường xuống của Lục Chính Quần, lại là trận tâm của Ảo trận, Diệp Mặc cũng không thể để một quả bom hẹn giờ trong này được. Hắn trực tiếp bố trí một trận pháp, chỉ trong thời gian hai tuần hương, bia đá mà lúc trước Diệp Mặc không thu về được, cũng dễ dàng bị hắn thu vào trong thế giới trang vàng. Hắn phong ấn bia đá đó vào trong Thế giới trang vàng, chuẩn bị khi nào rảnh thì nghiên cứu.
Sau khi lấy được bia đá đó đi rồi, trước mặt Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy thoáng đãng, bãi cát kia vẫn là nó, Sa hồn thú thì cũng vẫn chỉ là những cái xác Sa hồn thú. Thần thức của hắn dễ dàng quét về phía đầu bên kia, một đầu khác chính là nơi mà hắn vừa mới bước vào.
Diệp Mặc cuối cùng thở phào, hắn nhanh chóng bước lại bậc thềm đá, phong ấn hoàn toàn nơi này lại, lúc này mới ra ngoài.
Sa hồn thú nơi này đã bị hắn giết sạch, hơn nữa bia đá cũng được hắn thu lại rồi, tên Lục Chính Quần phái một Hư Tiên xuống giết hắn. Diệp Mặc đoán chừng lúc này tên họ Lục kia cũng đã quát lên như sấm rồi, nói không chừng cũng tức phun máu ra rồi. Lúc này hắn cũng chưa có sức lực đi đối đầu với Lục Chính Quần kia, đợi tu vi của hắn sau này đến được trình độ đó rồi, Lục Chính Quần cứ chờ chết đi, một tên như vậy, hắn cũng sẽ không buông tha.
Diệp Mặc vừa mới bước ra khỏi Hộ Cức Lĩnh thì lại nhìn thấy Đỗ Tú Dĩnh đang ngồi trên đất, lập tức kinh ngạc hỏi:
- Sao cô vẫn chưa đi...
Sau đó Diệp Mặc lại nhìn thấy một cỗ thi thể cách phía trước Đỗ Tú Dĩnh cũng không xa, còn có cả cảnh tượng ngổn ngang xung quanh nữa, rõ ràng nơi này vừa mới có một cuộc đấu kịch liệt xảy ra. Sắc mặt Đỗ Tú Dĩnh vẫn còn chút tái nhợt, hơn nữa trên người cũng có một số vết thương cũng không nhẹ, xem ra là đang trị thương rồi.
Người đã chết là một nữ tu trẻ tuổi, từ vết thương của cô Diệp Mặc có thể nhìn ra nữ tu này là do Đỗ Tú Dĩnh giết chết, vì hắn đưa cho Đỗ Tú Dĩnh hai tấm băng tiễn phù cấp chín. Hai tấm Băng tiễn phù hắn quên mất từ nhẫn trữ vật của ai lấy ra rồi, trước nay cũng chưa dùng, nên vứt cho Đỗ Tú Dĩnh, còn nữ tu trước mặt thì đúng là bị chết bởi Băng tiễn phù.
Đỗ Tú Dĩnh thấy Diệp Mặc ra ngoài, trong mắt lập tức hiện lên tia vui mừng hớn hở nói:
- Diệp đại ca, anh cuối cùng cũng ra ngoài rồi.
- Có chuyện gì thế này?
Diệp Mặc lại hỏi một câu, nhưng Đỗ Tú Dĩnh còn chưa trả lời, thì hai đường độn quang đã tiến lại gần, trong nháy mắt đã đến rồi.
Một tu sĩ Hóa Chân, một tu sĩ Hư Thần tầng thứ tư, mà tên tu sĩ Hóa Chân không ngờ cũng đã là tu vi Hóa Chân tầng thứ chín rồi, còn cao hơn Diệp Mặc một chút.
- Ai dám giết đệ tử của môn hạ ta?
Tên tu sĩ Hóa Chân còn chưa đến nơi, giọng nói tức giận cũng đã truyền đến. Tên tu sĩ Hóa Chân này sắc mặt tối sầm lại, cũng không biết là vì đệ tử của gã bị người khác giết, nên vẻ mặt của gã tức giận tối sầm lại, hay là vì mặt của gã vốn đã tối sầm như vậy rồi.
Diệp Mặc liếc nhìn hai tên tu sĩ độn quang đến này, ra hiệu cho Đỗ Tú Dĩnh tiếp tục nói.
Đỗ Tú Dĩnh biết sự lợi hại của Diệp Mặc, lại bình tĩnh trở lại, cô chỉ tu sĩ Hư Thần tầng thứ tư vừa mới đến nói:
- Tôi đang tu luyện pháp bảo phi hành, tên tu sĩ này và nữ tu trên đất kia đến. Hai người sau khi bàn bạc xong, một người muốn pháp bảo phi hành của tôi, người còn lại muốn, muốn...
Đỗ Tú Dĩnh còn chưa nói ra, Diệp Mặc cũng đã hiểu. Chân khí phi hành thượng phẩm mà hắn đưa cho Đỗ Tú Dĩnh, hai tên tu sĩ này sau khi đến thấy Đỗ Tú Dĩnh xinh đẹp như vậy, lại có chân khí phi hành thượng phẩm, lập tức động lòng, hai tên tu sĩ Hư Thần liên thủ lại, muốn chế ngự Đỗ Tú Dĩnh chắc hẳn cũng không có vấn đề gì. Nữ tu đó chắc chắn là muốn chân khí phi hành, còn nam tu kia nói không chừng là muốn thân thể của Đỗ Tú Dĩnh, còn muốn cả nhẫn trữ vật nữa.
Chỉ có điều hai người không ngờ, thứ mà Diệp Mặc đưa cho Đỗ Tú Dĩnh quá nghịch thiên tồi, Đỗ Tú Dĩnh ngon lành dùng Băng tiễn phù giết chết một người trong đó, người còn lại cũng chỉ có thể chạy trốn. Còn lai lịch của nam nữ tu kia rõ ràng không bình thường, tùy tiện dẫn tới cũng là tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín, cũng không biết ở chỗ nào trong Nam An châu lại có nhiều Hóa Chân tầng thứ chín như vậy.
Tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín kia nhìn thấy Diệp Mặc đang đứng cạnh Đỗ Tú Dĩnh, lại kinh ngạc cẩn thận dò xét Diệp Mặc một chút, cuối cùng phát hiện ra gã căn bản cũng không quen biết Diệp Mặc.
Nhưng vì Diệp Mặc ở trong này, gã cũng không bước lên trước ra tay, mà lại lạnh lùng nhìn Diệp Mặc hỏi:
- Anh là tu sĩ Hóa Chân, ra tay với tu sĩ Hư Thần của môn hạ tôi, không sợ bị mất đi thân phận sao?
Diệp Mặc cười khẩy một cái, căn bản cũng chẳng thèm trả lời. Tên tu sĩ Hóa Chân này chỉ cần vừa động thủ, hắn sẽ lập tức giết chết. Hắn vừa nãy đến tu sĩ Hư Tiên cũng giết chết rồi, còn để ý đến một tên Hóa Chân tầng thứ chín sao? Hai tên tu sĩ này khí tức hơi nước trên người cũng rất nặng, Diệp Mặc đoán chừng hai người cũng là từ Vô Tâm Hải đến, tu sĩ đến từ Vô Tâm Hải không biết hắn cũng là chuyện thường tình.
Tên tu sĩ Hư Thần tầng thứ tư đó vội vàng nói:
- Sư phụ, người là do người con gái kia giết chết.
Tên tu sĩ Hóa Chân mặt đen kia làm sao không biết người là do Đỗ Tú Dĩnh giết, nhưng vì tu vi của Diệp Mặc cũng không chênh lệch nhiều với y, y cần Diệp Mặc tỏ thái độ mà thôi. Bây giờ Diệp Mặc căn bản cũng lười chẳng thèm để ý gã, sự tức giận lập tức tăng cao.
Y cũng không thèm để ý đến Diệp Mặc, mà lại quay sang nói với Đỗ Tú Dĩnh:
- Cô tự sát đi, tôi cho cô một cái xác toàn thây.
Đỗ Tú Dĩnh không chút do dự phản kích nói:
- Tôi ở đây luyện hóa pháp bảo của tôi, đệ tử của ông đến cướp pháp bảo của tôi, chẳng lẽ tôi còn không ra tay trả đòn được sao?
- Động phủ của chúng tôi chính là trong này, trong này đều là địa bàn của tôi, cô không coi ai ra gì tu luyện trên địa bàn của tôi, chẳng lẽ chúng tôi không thể đuổi cô đi được sao?
Tên tu sĩ Hư Thần tầng thứ tư lập tức hung hãn nói, rõ ràng gã cho rằng chỉ cần sư phụ ở đây, hai tu sĩ đối diện này cũng chỉ chịu chết mà thôi. Đừng nhìn sư phụ nói tên tu sĩ trẻ tuổi kia là tu sĩ Hóa Chân, hắn trẻ tuổi như vậy, cho dù là tu vi Hóa Chân thì cũng có hạn, trong tay sư phụ nói không chừng cũng không thể kiên trì được vài tích tắc.
Đỗ Tú Dĩnh nghe thấy lời nói không có chút đạo lý này, lập tức sắc mặt trở nên khó coi, nhưng Diệp Mặc còn chưa nói gì, cô cũng không mở miệng ra phản bác lại.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày cảm thấy có chút gì đó không đúng, một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín lại dẫn đệ tử của mình xuất hiện trong này mở một động phủ tu luyện sao? Linh khí nơi này thiếu thốn như vậy, cho dù có chọn nơi để tu luyện cũng không thể nào chọn nơi này được.
Diệp Mặc cũng không cho rằng tên tu sĩ Hư Thần tầng thứ tư này nói vớ vẩn, vì hắn nghe ra lời nói của đối phương là nói thật, nói cách khác động phủ của bọn họ đúng là ở trong này, chuyện kỳ quặc như vậy tất có vấn đề.
Thấy Diệp Mặc dường như chùn chân rồi, cũng không phản bác lại lời nói của mình, tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín kia trong lòng cũng càng biết rõ. Y bỗng nhiên nói với Đỗ Tú Dĩnh:
- Giết người phải đền mạng, cho cô mười giây để cô tự sát, nếu không tôi sẽ ra tay đấy, thì cô cũng không được toàn thây đâu, mà sẽ biến thành màn máu.
Diệp Mặc vẫn không nói câu gì bỗng nhiên lạnh nhạt nói:
- Giết người phải đền mạng, căn bản không cần hỏi đúng sai đúng hay không?
- Không sai, trong mắt tôi giết người là phải đền mạng, cho dù đệ tử của tôi có mắc phải lỗi lầm như nào? Tiện nhân có thể so sánh với đệ tử của tôi được sao. Đừng cho rằng anh là Hóa Chân tầng thứ tám là có bản lĩnh dài dòng cùng tôi, nếu chọc giận tôi rồi, thì anh cũng phải đền mạng...
Tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín này cảm thấy Diệp Mặc còn cách xa tu vi của y, hơn nữa Diệp Mặc dường như cũng có chút yếu thế, cho nên những lời nói của y với Diệp Mặc, cũng càng lúc càng không khách khí rồi, ngữ khí cũng càng ngoan cố hơn.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, bỗng nhiên giơ một cánh tay lên, một đường đao gió phóng ra. Tên tu sĩ Hư Thần tầng thứ tư kia còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị đường đao gió này chém thành màn máu. Cho dù là sư phụ của gã, tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín kia cũng chưa kịp phản ứng lại, hoặc là y có kịp phản ứng lại, thì cũng không còn cơ hội ra tay cứu giúp.
Tên tu sĩ Hư Thần chết dưới một đường đao gió, đây là một kiểu châm chọc. Nhưng Diệp Mặc lại giống như không có chuyện gì nói với tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín:
- Tôi cũng giết đệ tử cao quý của anh rồi, chắc hẳn là chọc giận anh rồi chứ? Hơn nữa tôi nói nhiều như vậy, cũng coi như là dài dòng rồi chứ? Anh nhanh chóng bắt tôi đền mạng đi.
Đỗ Tú Dĩnh bật cười một tiếng, cô làm gì còn không nhìn ra đây là Diệp Mặc cố ý, nếu dựa vào Diệp Mặc đến chín tên tu sĩ Hóa Chân của Đan thành cũng giết chết rồi, thì làm gì còn để ý đến tên tu sĩ Hóa Chân này nữa?
Tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín mặt đen thấy Diệp Mặc giết đệ tử của mình ngay trước mắt mình, sắc mặt lập tức lại cực kỳ khiếp sợ.
Một đường đao gió phóng ra, y cũng chưa có cơ hội ngăn cản lại, nhưng có thể thấy tu vi của đối phương so với gã thì chỉ có cao chứ không có thấp hơn. Y căn bản cũng không trả lời câu nói của Diệp Mặc. Ngay sau đó phóng ra một phiến đầu lâu khô khốc màu nâu chằm chằm nhìn Diệp Mặc nói:
- Anh rốt cục là ai?
Diệp Mặc căn bản cũng không thèm để ý đến lời nói của tên tu sĩ này, thậm chí đến pháp bảo cũng không thèm phóng ra, trực tiếp chắp tay sau lưng nói:
- Động phủ của anh gần đây đúng không?
Tên tu sĩ mặt đen theo bản năng gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Nói xong, y cũng cảm thấy mình có chút yếu thế rồi, cao giọng lên lớn tiếng quát:
- Anh rốt cục là ai? Những tu sĩ nổi tiếng ở Nam An châu tôi đều biết, tuyệt đối không có người nào trẻ tuổi như này.
Diệp Mặc nghe thấy lời này, liền biết tên tu sĩ mặt đen này lâu lắm rồi chưa đến Nam An châu, nếu không, y không thể nào nói ra những lời này được.
- Anh đến Hộ Cức Lĩnh dựng động phủ, có phải là có mục đích không thể cho ai biết được đúng không?
Diệp Mặc cũng không còn hứng thú mà lãng phí thời gian nữa, trực tiếp hỏi.
- Anh muốn chết à.
Tên tu sĩ mặt đen kia cũng không thèm để ý đến Diệp Mặc là ai nữa, Khô lâu phiên màu nâu trong tay mang theo một mảng bóng đen, chỉ trong chốc lát, bầu trời xung quanh chỗ mấy người đang đứng lập tức âm trầm. Chỉ còn lại mấy đường ánh sáng yếu ớt, mà trong những đường ánh sáng yếu ớt này, vô số đầu lâu từ trong pháp bảo của tu sĩ mặt đen kia xông ra.
Đỗ Tú Dĩnh theo bản năng rùng mình một cái, cô cảm thấy toàn thân mình toát mồ hôi lạnh. Cô là thân thể thuần âm, cảm giác như này cũng không thể nào chịu đựng được âm hàn này.
Diệp Mặc cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, sải bước ra, Tử Đao trong tay cũng không có chút dấu hiệu nào mà lập tức bổ ra ngoài, đối với tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín bình thường như này, hắn quả thực cũng không cần tốn nhiều sức lực gì.
Đường đao màu tím xoẹt qua, những chiếc đầu lâu màu đen phủ kín trời đất kia dường như bị Diệp Mặc đánh cho sợ hãi quay về Khô lâu phiên kia, bây trời lại dần sáng lại. Tu sĩ mặt đen kia sắc mặt biến đổi, y cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều người dùng cách này phá giải Vạn hồn khô lâu phiên này của y, nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy đao nào như của Diệp Mặc này, dễ dàng phá vỡ Vạn hồn khô lâu phiên.