- Tôi còn có một việc muốn hỏi Khổng huynh. Khổng huynh liệu có biết, sau khi tới nơi này có thể đi ra ngoài được hay không? Liệu có phải là nhất định phải chờ tới sau khi Chứng đạo Hỗn Nguyên thì mới có cơ hội ra ngoài hay không?
Câu hỏi này mới là điều mà Diệp Mặc quan tâm nhất.
Khổng Thành Thiên khẳng định:
- Tuyệt đối có thể đi ra ngoài, bất quá nơi đi ra không nhất định là phía ngoài tàn vực Thánh Đạo Giới, mà rất có thể sẽ xuất hiện tại giới diện khác. Còn Chứng đạo Hỗn Nguyên, thì trong mười vạn Thánh đế chưa chắc có một người thành công. Huống chi, cái thế giới này sao có khả năng có nhiều Thánh đế như vậy chứ? Đương nhiên, nếu như cậu thật sự Chứng đạo Thánh đế rồi, thì nói không chừng là tùy tiện cũng có thể xé rách không gian nơi này để đi ra ngoài.
Diệp Mặc lập tức đại hỷ, tranh thủ thời gian hỏi lần nữa:
- Xin hỏi Khổng huynh, đường đi ra ngoài nằm ở đâu?
Khổng Thành Thiên lắc đầu:
- Tôi chỉ biết là có một đường đi ra ngoài nằm ở Niết sinh cấm địa, còn chính xác là nằm ở vị trí nào thì tôi lại không biết. Tôi tiến vào Thần Phần Vực cũng không quá mấy trăm năm, lần này tấn cấp lên Dục đạo, nên mới muốn đi tới Niết sinh cấm địa nhìn một chút. Tại Niết sinh cấm địa có rất nhiều lão yêu quái đã ở đó vài vạn năm rồi. Nói không chừng là những lão già đó biết rõ đấy, cậu chỉ cần đi hỏi thử một chút những lão yêu quái đó xem sao.
- Đa tạ Khổng huynh, chúng ta hẹn gặp lại ở Niết sinh cấm địa.
Diệp Mặc biết rõ Khổng Thành Thiên chắc cũng chỉ biết được những điều này mà thôi, cho nên dứt khoát không tiếp tục hỏi nữa.
Khổng Thành Thiên cũng là một người rất thẳng thắn, cho nên y căn bản không nói với Diệp Mặc rằng Thần Phần Vực đáng sợ như thế nào, hay các loại cảnh báo rằng đã có bao nhiêu người phải ngã xuống. Bởi vì đối với y, chỉ bằng việc Diệp Mặc đi tới nơi này, đã nói lên rằng hắn đã có sự chuẩn bị tốt rồi, bản thân căn bản không cần phải nói những lời nhàm chán đó nữa...
Hiện tại đã là một tháng sau khi chia tay với Khổng Thành Thiên. Bên trong Thế giới trang vàng, Diệp Mặc đã luyện hóa được đến cấm chế thứ 99 của hai mũi Cốt Tiễn mới lấy được, tuy kim quang của hai mũi Cốt Tiễn màu vàng lại càng lúc càng trở nên mờ nhạt, nhưng khí tức sát phạt bàng bạc của hai mũi Cốt Tiễn lại càng lúc càng nặng hơn.
Cốt Tiễn càng luyện hóa về sau thì các tầng cấm chế lại càng khó khăn. Sau khi Diệp Mặc luyện hóa xong tầng cấm chế thứ 99 thì cũng không còn cách nào luyện hóa tiếp được nữa.
Diệp Mặc cũng không cưỡng ép tiếp tục luyện hóa nữa. Hắn biết rõ rằng với năng lực hiện tại của hắn thì cũng chỉ có thể luyện hóa tới tầng cấm chế thứ 99 mà thôi. Thời gian kế tiếp, Diệp Mặc cũng không hề nghỉ ngơi mà lục đục đem toàn bộ những mũi Cốt Tiễn của hắn luyện hóa hết tới tầng cấm chế thứ 99. Đáng tiếc duy nhất cần nói chính là dù đã luyện hóa tất cả đến hết tầng cấm chế thứ 99, nhưng trong tay hắn vẫn chỉ có thể gọi là Tuyệt Tiên Kim Cốt Cung và Tuyệt Tiên Kim Cốt Tiễn mà thôi.
Sau khi luyện hóa được toàn bộ, thì lúc này trận bàn thời gian cũng đã vận chuyển được bốn tháng rồi.
Cảm nhận được uy lực của cung tiễn tăng lên thêm mấy chục lần, thì trong nội tâm của Diệp Mặc vô cùng khoan khoái dễ chịu. Lúc trước cái tên Dục đạo Thánh đế kia sắp chết rồi, mà còn có thể dùng tay bắt lấy mũi Cốt Tiễn của hắn. Nhưng hiện tại, cung tiễn của hắn đã luyện hóa được 99 tầng cấm chế, thì cho dù là tên thư sinh mặt trắng kia cũng không thể nào làm được như vậy.
Đè nén nguyện vọng muốn "test" thử của mình xuống, Diệp Mặc lấy 36 viên Lôi Hải Thần Châu ra. Hiện tại hắn có 48 viên Lôi Hải Thần Châu, mà hắn biết rõ ở trong đó có 12 viên là giả.
Khi tách rời Lôi Hải Thần Châu và Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên ra, thì Diệp Mặc đã biết rõ rằng những viên Lôi Hải Thần Châu này cũng có cấm chế. Chỉ là thủ pháp hã cấm chế hoàn toàn khác với cung tiễn của hắn, nhưng mất thời gian gần nửa năm, hắn cũng chỉ luyện hóa được 99 tầng cấm chế trong tổng số 108 tầng mà thôi.
- Xem ra đây cũng là bảo vật ngang cấp với Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung rồi.
Diệp Mặc nhìn 36 viên Lôi Hải Thần Châu lơ lửng trước mặt tự nhủ thầm một câu.
Bên trong những viên Lôi Câu sôi trào mãnh liệt Lôi nguyên cùng sát ý của từng đạo pháp tắc Lôi hệ, khiến cho Diệp Mặc lập tức hiểu được sự lợi hại của 36 viên Lôi Hải Thần Châu này.
- Cuối cùng đã có chút sức lực để tự vệ rồi.
Diệp Mặc đem 36 viên Lôi Hải Thần Châu thu vào trong thức hải của mình rồi chậm rãi thở ra.
Lúc này hắn đã ở trong Thế giới trang vàng của khoảng một năm rồi.
Sau khi hắn ra khỏi Thế giới trang vàng, thì lập tức lấy ra ngọc bài của Khổng Thành Thiên. Ngọc bài vừa được lấy ra, thì Diệp Mặc đã lập tức có thể cảm ứng được ký hiệu mà Khổng Thành Thiên để lại.
- Không tệ.
Diệp Mặc cảm giác được Khổng Thành Thiên này làm người rất thẳng thắn, ít nhất là y không hề nói bừa. Đã nói làm ký hiệu, thì liền làm ký hiệu. Nếu không, hiện tại hắn căn bản là cũng không biết rõ phương hướng.
Đi cùng với Cơ Tích hơn nữa năm, Diệp Mặc cũng thu hoạch được không ít. Hiện tại không có Cơ Tích để cùng hắn chứng thực thần thông, cho nên thu hoạch của Diệp Mặc trên đường đi kém xa so với lúc đó. Hơn nữa là vì con đường Diệp Mặc đang đi, cũng là con đường mà Khổng Thành Thiên đã đi qua một lần, cho nên những thứ tốt ở trên đường đi cũng không còn bao nhiêu. Vì dù có thứ tốt gì đó, Khổng Thành Thiên cũng đã lấy đi trước rồi.
Đối với những điều này, thì Diệp Mặc cũng không thèm để ý. Đường đi đã không có thứ gì tốt, thì hắn đi sẽ càng nhanh chóng hơn.
Một đường tiến đến, một đường nghiệm chứng thần thông của mình. Không gian của Thần Phần Vực chắc chắn, hơn nữa cũng vô cùng rắn chắc, cho nên dù là thần thông của hắn có thể tiêu diệt cả một tinh cầu nhỏ, thì tại Thần Phần Vực này cũng không nên được bao nhiêu sóng gió cả.
Sau bốn tháng, 36 viên Lôi Hải Thần Châu của Diệp Mặc đã có thể hình thành một cái Lôi Châu trận pháp, phối hợp cùng với Lĩnh vực Tố đạo của hắn hoàn toàn có thể trói được một Dục đạo Thánh đế. Huống chi Lôi Hải Thần Châu còn có vô số công kích thiểm lôi cùng với tác dụng quấy nhiễu thức hải đối phương sau khi đã vây khốn được, tương đương với việc hình thành một cái trận địa lôi hải bình thường.
Lạc Ngân Đao Văn của Diệp Mặc cũng đã có thể miễn cưỡng xuất ra hai đạo Đao Văn. Sáu mũi Cốt Tiễn của Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung cùng một lúc phát ra có thể giết một cường giả Tố đaọ Thánh đế trong chớp mắt. Chỉ là sau khi phát ra sáu mũi Cốt Tiễn cùng lúc, thì sẽ tổn hao nguyên khí cùng thần thức cực kỳ lớn. Duy nhất khiến cho Diệp Mặc tiếc nuối chính là Thái Sơ Thần Văn của hắn không có bao nhiêu tiến bộ cả.
Về phần Thế Giới Thạch cùng với Hạo Thiên Cổ thì đã trở thành pháp bảo ngoài lề của Diệp Mặc rồi. Đẳng cấp của Hạo Thiên Cổ tuy rất cao, nhưng đáng tiếc là Diêp Mặc không thích thần thông Cổ Âm cho lắm, bản thân hắn cũng ít nghiên cứu. Chỉ là khi ngẫu nhiên có thể lấy ra để cứu nguy mà thôi. Còn Thế Giới Thạch, thì thứ này cũng rất tốt, nhưng tiếc là Diệp Mặc lấy được quá ít. Mảnh Thế Giới Thạch nhỏ bé của hắn ở Tiên giới còn có thể mang ra đùa giỡn một chút, nhưng hiện đã đến Thần Phần Vực này rồi, thì một khối Thế Giới Thạch nhỏ bé như vậy không có bao nhiêu tác dụng cả.
Thực tế nếu không tính Tử Đao, thì pháp bảo mà Diệp Mặc cảm thấy vừa ý nhất chính là Hắc Thạch Cân luyện chế từ Thế Giới Thạch này đấy. Nếu như không phải mảnh Thế Giới Thạch hắn lấy được quá nhỏ, thì hắn sẽ thường xuyên lấy nó ra dùng.
Hắn thậm chí thường nghĩ, nếu như lúc trước cái Thế Giới Sơn kia bị hắn luyện hóa được hoàn toàn, thì nó tuyệt đối sẽ là đại sát khí đấy. Cái Thế Giới Sơn kia tuyệt đối không thua gì một kiện Tiên Thiên Linh Bảo cả. Đáng tiếc là ngày đó hắn không có cái năng lực kia, mà cho dù là hiện tại, hắn đứng trước mặt Thế Giới Thạch thì cũng không nhất định có thể luyện hóa được...
Hôm nay, trong quá trình di chuyển thì Diệp Mặc vẫn liên tục thôi diễn Lạc Ngân Đao Văn. Đúng lúc này thì hắn lại bị một đạo hào quang trắng xóa hấp dẫn. Chủng loại khí tức pháp tắc dao động kịch liệt cùng với không gian rạn nứt một cách thô bạo khiến cho hắn biết rõ rằng hiện đang có hai cao thủ ít nhất là Dục đạo trơởlên đánh nhau.
Lại là một đạo Nguyệt Luân (ánh trăng) bay lên, đàng sau còn kèm theo dấu vết màu đỏ nhàn nhạt. Lúc này Diệp Mặc liền nhận ra một trong hai người đang đánh nhau chính là tên thư sinh mặt trắng, còn người có thể đánh y thì tu vi ít nhất là Hóa đạo Thánh đế.
Nếu như một Hóa đạo Thánh đế khác đang đánh nhau, thì Diệp Mặc có bao xa sẽ tránh bấy nhiêu xa. Nhưng là tên thư sinh mặt trắng kia, thì chính là kẻ mà lúc này Diệp Mặc muốn giết nhất. Cho nên khi biết rõ một trong hai người đang đánh nhau là tên thư sinh mặt trắng kia, thì hắn không có chút do dự nào mà phi đôn tới.
Hai người kia vừa chạy vừa đánh, còn Diệp Mặc lại muốn không ngừng đi theo phía sau. Vì không để cho tên thư sinh mặt trắng kia biết mình đang theo dõi, cho nên Diệp Mặc thậm chí còn luôn ẩn nấp thân hình của mình. Tu vi của hắn tuy là không bằng tên thư sinh mặt trắng kia, nhưng công pháp ẩn nấp của hắn thì lại không hề kém so với một tên Hóa đạo Thánh đế nào.
Truy đuổi loáng cái hết mấy ngày, Diệp Mặc cũng càng lúc càng đến gần hơn. Lúc này cuối cùng Diệp Mặc đã nhìn rõ được cái người đang đánh nhau với tên thư sinh mặt trắng kia rồi. Đó là một người phụ nữ trung niên tướng mạo bình thường, thoạt nhìn giống như một bà thím bên hàng xóm vậy.
Người phụ nữ kia mặc dù tướng mạo bình thường, nhưng ra tay lại không hề bình thường chút nào, tuyệt đối là cao thủ tu vi Hóa đạo. Một đôi Ngân Quang sắt cũng bắn ra quang mang trắng xóa va chạm với Nhật Nguyệt Bát Quái của tên thư sinh mặt trắng kia, căn bản là không thấy rõ được đâu là ánh hào quang pháp bảo của bên bị đánh văng ra ngoài.
Ầm ...
Ngân Quang sắt cùng với Nhật Nguyệt Bát Quái Thương lại lần nữa va chạm với nhau. Hòa quang trắng lóa của Ngân Quang sắt lập tức tiêu tán, người phụ nữ kia lập tức bị đánh bay ra ngoài, phun ra mấy ngụm máu ở trên không trung.
Tên thư sinh mặt trắng kia cũng chẳng tốt đẹp gì, Nguyệt Luân của y đánh trúng ngực người phụ nữ kia, thì y cũng bị bạch quang của Ngân Quang sắt của đối phương đánh trúng. Nhưng thương thế của y thì nhẹ hơn người phụ nữ kia nhiều.
Hai người đánh nhau cũng đã mấy ngày, hiện tại cả hai đều thương thế đầy mình, Diệp Mặc biết rõ lúc này chính là cơ hội để đánh lén, nhưng hắn lại lập tức nhình thấy nơi hẻm núi mà tên thư sinh kia vừa đáp xuống có bẩy tám người khác nữa.
Diệp Mặc chỉ hơi do dự trong chốc lát, thì Tử Đao lập tức đã xuất ra. Lạc Ngân Đao Văn đã thi triển hoàn toàn ra ngoài.
Vốn là dùng Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung thì không còn gì tốt hơn, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, thì Diệp Mặc cũng không muốn bị lộ ra át chủ bài của mình. Cho nên hắn đã dứt khoát sử dụng Lạc Ngân Đao Văn để đánh lén tên thư sinh kia. Loại cơ hội đánh lén tốt như vậy, hắn không hề muốn bỏ lỡ.