Ninh Tư Sương ngồi ngẩn người trong ký túc xá, khi Diệp Mặc đi vào tối qua, cô mới nhớ ra mình không lưu lại số điện thoại của anh rể, cũng không cho anh rể số điện thoại di động. Đến lúc đó anh rể tìm mình thế nào?
- Em Sương, chẳng phải em nói đi giải sầu cũng bạn hay sao? Sao sau khi quay về lại có bộ mặt thần bay phách lạc như này, chẳng lẽ lại yêu rồi? Rồi lại thất tình rồi?
Một cô gái mập mạp cùng ký túc với Ninh Tư Sương thấy bộ dạng thất thần của Ninh Tư Sương, liền trêu ghẹo.
Không đợi Ninh Tư Sương trả lời, cô nữ sinh giường bên của Ninh Tư Sương cũng đã vội trả lời giúp:
- Tư Sương thất tình rồi, đúng là chỉ cậu nghĩ ra. Có thằng ngốc nào lại chia tay với Tư Sương chứ? Hơn nữa những anh chàng đẹp trai muốn theo đuổi Tư Sương trong trường chúng ta có thể xếp một vòng quanh trường đấy.
Ninh Tư Sương phục hồi tinh thần lại, tức giận nói:
- Đừng đoán mò nữa, sao lại có thể yêu đương được. Nhưng hôm qua đúng là có chuyện hay thật, Doãn Mẫn đâu, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi ăn một bữa thật ngon, em mời chị.
- Thật sao, em Sương thật là tốt, chị sẽ lập tức gọi điện cho Doãn Mẫn đến.
Cô gái mập mạp kia hét lên một tiếng, hưng phấn cầm lấy điện thoại định gọi đi.
Ninh Tư Sương quả thực là có lý do để vui vẻ, cô còn chưa nói với cha mẹ chuyện Diệp Mặc đã quay về, vì cô muốn về cùng anh rể, sau đó khiến cha mẹ ngạc nhiên. Nếu không phải công ty của Nhứ Nhan bình yên vô sự rồi, Nhứ Nhan lại bận chuyện công ty, thì cô muốn mời Nhứ Nhan cùng về Lạc Nguyệt.
Diệp Mặc vừa tới cửa, chỉ nghe thấy Ninh Tư Sương muốn mời khách, vội gõ cửa.
- Doãn Mẫn về rồi, chị vẫn còn chưa gọi điện. Cô nàng này chắc là đánh hơi thấy ăn uống gì đây.
Cô gái mập mạp kia lập tức kéo mở cửa, sau đó nhìn thấy Diệp Mặc đang đứng ngoài cửa.
- Anh là ai? Sao lên đây được?
Cô gái mập mạp mở cửa sững sờ nhìn Diệp Mặc. Cô không hiểu người đàn ông này sao lại có thể lên được ký túc xá nữ, phải biết rằng bây giờ ký túc xá nữ quản lý rất nghiêm, không cho phép bất kỳ người con trai nào lên, cho nên Diệp Mặc đứng ở cửa, cô mới kinh ngạc như vậy.
Diệp Mặc đâu biết những thứ này, hắn lúc trước cũng đã từng đến ký túc xá của Diệp Lăng, mặc dù có quy định con trai không được lên ký túc xá nữ, nhưng nếu lên thật thì cũng không sao. Huống chi cho dù nhìn thấy quy định này, hắn cũng coi như không nhìn thấy.
- Tôi tìm Ninh Tư Sương.
Diệp Mặc khách khí nói một câu, cũng không tiến vào trong.
- Anh rể, em vừa mới đang nghĩ làm sao có thể liên lạc được với anh, không ngờ anh thần thông như vậy, không ngờ đã tìm đến đây rồi.
Ninh Tư Sương kinh ngạc vui mừng xông ra, kéo Diệp Mặc vào ký túc xá.
Cái khiến cho Ninh Tư Sương không ngờ chính là, hành động của cô vừa rồi ngoài hành lang lại bị một nữ sinh khác nhìn thấy. Nữ sinh đó nhìn thấy Ninh Tư Sương kéo Diệp Mặc vào ký túc xá, ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc, nhưng cô lập tức lại quay người chạy ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, nữ sinh này đã chạy đến trước cửa một gian ký túc xá khác, mở cửa phòng bước vào.
- Ngọc Bình, cậu làm sao vậy? Bộ dạng như suýt bị người khác cưỡng gian vậy.
Thấy vô gái này xông vào, một nữ sinh đeo kính viền đen trong ký túc xá có chút bất mãn nói một câu.
Ngọc Bình vừa mới xông vào cứ như không nghe thấy lời này vậy, lại vội vàng chạy sang một nữ sinh khác đang soi gương vẽ lông mày nói:
- Sở Đan, mình nhìn thấy rồi...
Cô nữ sinh đang vẽ lông mày này nhíu nhíu mày, quay đầu lại, lộ ra một gương mặt vô cùng xinh đẹp. Từ tướng mạo mà nói, nữ sinh tên Sở Đan này không kém gì so với Ninh Tư Sương, thậm chí còn nữ tính hơn nữa. Vì thân hình Ninh Tư Sương cũng chưa hoàn toàn nẩy nở, còn Sở Đan thì lại vô cùng đầy đặn.
Cô có chút bất mãn nói với cô nữ sinh vội vội vàng vàng kia:
- Ngọc Bình, rốt cục là cậu nhìn thấy cái gì?
Cô gái tên Ngọc Bình thở gấp vài cái, bình tĩnh trở lại, sau đó nói:
- Sở Đan, mình nhìn thấy Ninh Tư Sương kéo một người con trai vào trong ký túc xá.
Sở Đan nghe thấy vậy, lập tức bỏ cây bút vẽ mày trong tay xuống, đột nhiên đứng dậy, vui mừng nói:
- Ngọc Bình, cậu nói thật chứ?
- Chính xác là sự thật, thật một trăm phần trăm, không có chút giả nào.
Ngọc Bình lập tức lặp lại ý của mình.
- Ngọc Bình, cậu nhanh chóng gọi điện cho phòng kiểm tra kỷ luật sinh viên mau, Mỹ Mỹ liên lạc với ban thông tin trường, để họ lấy ngay máy quay đến.
Sở Đan lại càng vội vàng nói.
Thấy Ngọc Bình và cô gái kia cũng đã mở điện thoại ra, trên khuôn mặt xinh đẹp của Sở Đan hiện ra nụ cười đắc ý:
- Con lẳng lơ này, không quản được cái quần lót của mình, mà cũng dám đấu với ta...
- Anh rể, anh thần thông thật lớn, em vừa mới quay về, anh đã đến rồi. Anh thông qua cách gì mà lại tìm được em, danh sách điều tra của trường, hay là hỏi ai?
Ninh Tư Sương sắc mặt vui mừng căn bản cũng không thể nào khống chế lại được.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, không nói gì, hắn có thể tìm đến, đúng là thông qua sự thần thông của mình. Lời nói của Ninh Tư Sương nói không sai, nhưng cô nghĩ thì lại sai.
- Được đấy, em Sương, em đúng là không được à nha. Tìm được bạn trai rồi, không ngờ lại giấu chúng ta. Anh rể, xưng hô thân mật quá, xưng hô kiểu này chị rất thích, sau này chị tìm được bạn trai rồi, chị cũng gọi là anh rể, ha ha...
Cô gái mập mạp kia cũng đã phản bác lại, lập tức bắt đầu chế nhạo Ninh Tư Sương.
Cô vừa mới nói xong, lại nghĩ chuyện mình được ăn một bữa ra trò, lập tức nói:
- Hê hê, em Sương thật tinh mắt, anh chàng đẹp trai này, hi hi...
Sau mấy cái hihi, lời nói của cô lập tức chuyển:
- Chuyện đợi lát nữa được ăn một bữa ra trò, em đừng quên đấy.
- Ăn ăn, chị chỉ biết ăn thôi, xem xem mình mập thế nào rồi.
Một cô gái khác lập tức lại nói.
Ninh Tư Sương vội vàng nói với hai người bạn cùng phòng:
- Mọi người đừng hiểu nhầm nữa, đây đúng là anh rể của mình. Anh rể, bọn họ đều là bạn cùng phòng của em, cô béo kia tên Nhạc Nghiên, còn người đứng cạnh em là Dịch Hiểu San, còn có Doãn Mẫn nữa còn chưa về.
- Là anh rể của cậu thật?
Cô gái tên Dịch Hiểu San kinh ngạc hỏi một câu, rõ ràng cô lúc trước cũng nghĩ như Nhạc Nghiên, Diệp Mặc không phải là anh rể của Ninh Tư Sương, mà là bạn trai của Ninh Tư Sương, chỉ có điều bây giờ xưng hô với bạn trai đa hình đa dạng, ai mà biết là thật hay giả?
- Là anh rể của mình thật mà.
Ninh Tư Sương lại khẳng định lại nói.
Nhạc Nghiên trong lòng rõ ràng cũng đang nghi ngờ, chị của Ninh Tư Sương cũng đi bao nhiêu năm rồi, anh rể của cô cho dù có quay về, thì cũng không thể nào trẻ trung như vậy được.
Diệp Mặc thấy mấy người vẫn còn chưa xong, vội vàng cắt đứt lời của Nhạc Nghiên xen vào nói:
- Tư Sương, anh phải về luôn rồi, chìa khóa đó em cứ đưa cho anh là được rồi.
- Đừng vội, anh là anh rể của Tư Sương, khó khăn lắm mới đến được một chuyến, đương nhiên phải mời anh ăn bữa cơm. Anh phải biết, chúng em gần đây vì Tư Sương mà tiêu hao hết tâm tư rồi.
Nhạc Nghiên nghe thấy Diệp Mặc nói sắp phải đi, lập tức nói, rõ ràng không để cho Diệp Mặc mời một bữa cơm, thì cô cũng không cam tâm từ bỏ.
Diệp Mặc vừa nhìn thấy điệu bộ này, cũng biết không mời ăn một bữa cơm, căn bản cũng không thể nào nói rõ được, hắn đành phải gật đầu nói:
- Nếu như vậy, vậy thì chúng ta cùng đi ăn một bữa đi. Tư Sương nhớ mang theo chìa khóa nhé...
Diệp Mặc đã là tu vi Hóa Chân, cho dù bao nhiêu năm không ăn cơm cũng không sao. Ăn cơm đối với hắn mà nói cũng chỉ là một chuyện dư thừa mà thôi, huống chi những thức ăn không có linh khí này, hắn lại càng không thích.
Vừa lúc đó, Dịch Hiểu San bỗng nhiên cầm lấy điện thoại lên nhìn nhìn, nhìn xong, cô lại vội vàng nói:
- Tư Sương, người của phòng kiểm tra kỷ luật của trường đến rồi, còn có cả ban thông tin trường nữa, chúng ta ra ngoài nhanh lên, chắc chắn là Sở Đan giở trò. Cái cô đó thấy anh rể của cậu đến, cái chính là muốn bới móc đây mà.
Ninh Tư Sương khinh thường nói:
- Đến thì đến rồi, mình căn bản cũng không sợ. Anh rể ở đây thì đã làm sao? Chỉ là một hình tượng đại sứ, mình căn bản cũng không coi ra gì.
Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, thấy hai đoàn người đang vội vã lên tầng, phương hướng đi đến chính là ký túc xá của Ninh Tư Sương, có chút nghi ngờ hỏi:
- Hình tượng đại sứ cái gì?
Nhạc Nghiên lập tức nói:
- Chính là hình tượng đại sứ đại biểu cho thành phố Ninh Hải, chỉ có hai danh sách, trong đó có trường chúng em. Một khi làm hình tượng đại sứ, thì địa vị và thân phận lập tức...
Lời nói của Nhạc Nghiên còn chưa nói hết, cửa ký túc xá của các cô đã bị mở ra. Gần mười mấy người chen vào cửa, các loại đèn loang loáng lên.
Còn Ninh Tư Sương lúc này vẫn còn tay trong tay với Diệp Mặc, rõ ràng các ống kính này đều dưới ánh đèn loang loáng kia mà được thu hết lại. Diệp Mặc lại cũng không để ý chút gì đến chuyện này, hắn lập tức đánh ra vòng bảo hộ chân nguyên, đợi lát nữa toàn bộ máy ảnh và máy ghi hình này đều bị xóa hết.
Nhưng Nhạc Nghiên sắc mặt lại đại biến, cô không ngờ những người này lại đến nhanh đến vậy. Tin tức này vừa truyền ra ngoài, kết cục của Ninh Tư Sương hiển nhiên có thể tưởng tượng được. Chẳng những không còn hình tượng, hơn nữa còn bị người khác chỉ trỏ này nọ sau lưng.
Không đợi cô nói, mấy sinh viên mang phù hiệu phòng kiểm tra kỷ luật sinh viên trong trường liền tiến vào.
- Ninh Tư Sương, cô không tuân theo quy tắc ký túc xá nữ sinh không cho phép con trai vào, bây giờ mời cùng chúng tôi đến phòng kiểm tra kỷ luật của trường.
Một sinh viên cầm đầu mang phù hiệu khuôn mặt đầy mụn sau khi nhìn thấy Diệp Mặc, trong mắt hiện lên tia ghen tỵ, sau đó lại rất nghiêm túc nói với Ninh Tư Sương.
- Người nhà của tôi đến không được sao? Quy tắc của trường từ lúc này lại quy định không cho phép người nhà đến?
Ninh Tư Sương khinh thường nói, rõ ràng không coi lời của sinh viên mặt đầy mụn này ra gì.
Một nam sinh phòng kiểm tra kỷ luật khác lập tức phản bác nói:
- Về chuyện có phải người nhà của cô hay không, đến phòng kiểm tra kỷ luật một chuyến là biết liền. Cho dù là người nhà, nam cũng không cho phép vào ký túc xá nữ. Quy định này cũng đã ra bao nhiêu năm rồi, cũng không phải là do chúng tôi đặt ra.
- Anh rể...
Ninh Tư Sương nhìn Diệp Mặc có chút oan ức gọi một câu.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Vậy thì đừng học nữa, cùng anh về là được rồi.
- Hả...
Câu nói của Diệp Mặc chẳng những Ninh Tư Sương nghe thấy liền kinh hồn, thậm chí những người xung quanh cũng đều giật mình. Đại học Ninh Hải bây giờ đã là một trong ba trường nổi tiếng nhất toàn quốc, bao nhiêu người muốn bon chen vào nơi này, còn bây giờ người bạn này của Ninh Tư Sương lại nhẹ nhàng nói, vậy thì đừng học nữa.
Có kiểu nói như vậy sao?
Ninh Tư Sương cũng chỉ hả một tiếng, lập tức liền vui mừng, cô lại càng ôm chặt cánh tay của Diệp Mặc hơn nói:
- Nhưng cha mẹ em nhất định bắt em học ở trong này đấy, làm sao bây giờ?
Diệp Mặc làm sao còn không biết ý tứ của Ninh Tư Sương, cười nhạt nói:
- Những chuyện này để anh nói là được rồi.