Tiếng khóc của trẻ con vọng đến, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy nhói lòng, hắn lập tức dùng thần thức quét một lượt, bóng hình của một người phụ nữ trẻ dần dần biến mất khỏi thần thức của hắn. Bóng dáng đó có vẻ gì rất quen thuộc, hắn hơi nhíu mày, nhưng nhất thời không nhớ ra được, đã từng gặp người này ở đâu đó rồi. Hình như cô ta sợ tiếng khóc của đứa trẻ sẽ làm ảnh hưởng đến những người khác, nên đã bế đứa bé rời đi, Diệp Mặc nghĩ đây cũng là điều bình thường.
- Anh sao thế?
Lạc Ảnh nhìn chăm chú vào Diệp Mặc, cô lập tức có thể cảm nhận được cảm xúc dao động của Diệp Mặc.
Ninh Khinh Tuyết đồng thời cũng cảm nhận được cảm xúc của Diệp Mặc, cô nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Mặc, có chút lo lắng nhìn hắn.
Diệp Mặc nhìn Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết, bỗng nhiên cười, nói:
- Chúng ta đã đến hồ Lạc Nguyệt rồi, sắp sửa tiến hành hôn lễ, nên chắc anh hơi căng thẳng.
Lạc Ảnh khẽ mỉm cười, cũng không nói gì thêm, chỉ có Ninh Khinh Tuyết sau khi nghe những lời Diệp Mặc nói, lại cảm thấy hồi hộp, chị Lạc Ảnh cũng đã nói với cô rồi, hôm nay là lần đầu tiên của cô...
- Chị, hóa ra ở Lạc Nguyệt anh ta là người có địa vị như vậy...
An Chỉ Kỳ kéo một cô gái trẻ tuổi đến xem hôn lễ lớn nhất ở Lạc Nguyệt Thành, cô vừa nhìn là thấy ngay Diệp Mặc
An Ngưng thở dài, trong lòng cô chất chứa nhiều suy nghĩ hơn em gái của mình nhiều, lúc này cô đã hiểu tại sao Diệp Mặc lại có thể đưa cô đến Lạc Nguyệt dễ dàng đến thế, lại còn phái Úc Diệu Đồng nổi tiếng của Lạc Nguyệt đến sắp xếp, cô cũng đã hiểu tại sao đến thiếu gia của nhà họ Khâu, còn cả Hàn Đan, nhìn thấy anh ta lại sợ hãi đến như vậy.
Chỉ có một điều duy nhất mà cô không hiểu, đó chính là Tô Tĩnh Văn lúc đầu ở với anh ta sao hôm nay lại không có mặt? Hai người vợ của anh ta đều rất xinh đẹp, nhưng Tô Tĩnh Văn cũng không kém cạnh gì. Tên Diệp Mặc này đúng là đồ phong lưu đa tình, có mới nới cũ.
Nếu như cô không nhìn nhầm, thì chắc chắn Diệp Mặc không đơn thuần chỉ là người mở công ty dược. Là một người phụ nữ, khả năng quan sát của cô rất tốt, thái độ của thành chủ Hư Nguyệt Hoa đối với Diệp Mặc tuyệt đối không phải là thái độ của cấp trên đối với cấp dưới. Đúng ra mà nói thì đó chính là thái độ của cấp dưới đối với cấp trên. Diệp Mặc này rất có thể chính là người chủ thực sự của Lạc Nguyệt Thành.
Nghĩ đến đây An Ngưng thở dài, Diệp Mặc chính là chủ nhân của Lạc Nguyệt Thành? Thậm chí cô còn cảm thấy suy nghĩ của mình có chút điên rồ, cô nghĩ đến lúc cô và Diệp Mặc trao đổi đồ cho nhau. Còn cả lúc trong khoảng thời gian cực ngắn mà anh ta có thể giao ra được một viên kim cương rất có giá trị nữa. Đó là những chuyện mà người thường có thể làm được sao? An Ngưng tự hỏi bản thân mình.
Nếu như không xét đến việc anh ta phong lưu đa tình, thì những thanh niên tuấn tú tài giỏi mà mình đã quen trước đây, so với Diệp Mặc mà nói thì đúng chỉ đáng là cặn bã...
Lạc Thương
Trì Uyển Thanh đã về đến Lạc Thương, mấy năm trước cô rời khỏi đây, đến tận bây giờ mới quay trở về, chuyện này cũng không chỉ vì công ty của cô đặt tại đây, mà là vì nơi đây có ký ức của cô. Cô cũng biết Diệp Mặc đã đến Lạc Thương trong một thời gian ngắn. Còn một chuyện mà chính mẹ nói với cô, đó chính là sau này nhà họ Trì sẽ sống ở Lạc Thương.
Cô định sống ở Anh hai năm rồi sau đó về nước, nhưng bố mẹ cô lại muốn cô học xong bằng thạc sĩ nữa, nên bây giờ cô mới quay về được.
Lúc ở Anh, cô và Ninh Khinh Tuyết đã mất liên lạc với nhau, lúc về thì càng không thể liên lạc được nữa rồi. Ninh Khinh Tuyết thì không liên lạc được, Diệp Mặc thì càng không phải nói.
Trì Uyển Thanh vào doanh trại, Quách Khởi đi rồi, Lô Lâm cũng đi rồi, đến cả Phương Vỹ cũng đi rồi. Còn về chuyện họ đi đâu làm gì thì cô không hề có chút tin tức nào.
- Có lẽ mình đã rời khỏi đây quá lâu rồi...
Trì Uyển Thanh lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy vô cùng chán nản, cô rời khỏi doanh trại, quay về Lạc Thương, ở cạnh cô bây giờ chỉ có một Tiểu Lang mà ngày trước Diệp Mặc đã tặng cho cô thôi. Tiểu Lang cũng không lớn lên, nhưng cô có thể giao lưu với nó bằng ý thức.
- Không biết Anh Diệp đã kết hôn với chị Khinh Tuyết hay là với dì của cô ấy rồi, cái chị đẹp giống như tiên nữ. Hay là anh ấy vẫn chưa kết hôn...
Trì Uyển Thanh lại thở dài, cô bỗng nhiên cảm thấy bất luận là trước khi mình đi du học, hay là bây giờ vẫn đều rất ngốc nghếch.
Cô tự cười mình, hôm nay đi xem mặt, nhưng cô lại cứ nghĩ đến anh Diệp, còn chuyện anh đã kết hôn hay chưa nữa chứ. Trì Uyển Thanh lắc lắc đầu, cô biết bất luận là Diệp Mặc đã kết hôn hay chưa, thì gia đình cũng sẽ không đồng ý để mình ở bên cạnh anh. Một người bị gia tộc vứt bỏ, không cần hỏi cô cũng biết bố mẹ cô chắc chắn sẽ không đồng ý, bất luận là anh có bản lĩnh như thế nào, tài năng ra sao, thì kết quả cũng chỉ có một mà thôi.
- Em có dũng khí để chạy cùng anh, nhưng em lại không có phương hướng...
Trì Uyển Thanh lại lẩm bẩm nói một mình, lắc lắc đầu. Cô bước vào một quán rượu nhìn có vẻ sang trọng, nếu như Diệp Mặc đồng ý dẫn cô chạy, cô đương nhiên sẽ đồng ý, nhưng cô biết chuyện này sẽ không thể nào xảy ra được, đừng nói là anh ấy, còn có cả Ninh Khinh Tuyết, thậm chí là cái chị đẹp như tiên nữ kia nữa.
Trì Uyển Thanh bước vào quán rượu, cô không hiểu tại sao đối phương lại chọn quán rượu làm nơi gặp gỡ, chuyện này rất hiếm gặp. Mặc dù quan rượu này được trang trí, thiết kế cũng không tệ lắm, hơn nữa cũng không ầm ĩ, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút gì đó phản cảm.
Lúc này đang là giờ cơm tối, trong quán không có nhiều người lắm, chỉ có vài người đang ngồi uống bia ở quầy bar.
Điều đầu tiên mà Trì Uyển Thanh để ý tới là, ở một góc của quán có một cô gái đang ngồi uống rượu một mình, đôi mày cô hơi chau lại, hình như đang có tâm sự gì đó, nhưng ánh mắt của cô có chút vô hồn, hình như đã uống hơi nhiều thì phải.
Điều càng khiến cho Trì Uyển Thanh kinh ngạc đó chính là không ngờ đó lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Trì Uyển Thanh tự tin rằng dung mạo của mình không hề thua kém bất cứ người nào, ngoài Ninh Khinh Tuyết và cái chị đẹp như tiên nữ đó. Cô cảm thấy thật sự có rất ít người có dung mạo xinh đẹp hơn cô, nhưng không ngờ hôm nay Trì Uyển Thanh lại có cảm giác cô gái say rượu này, bất luận là khí chất hay dung mạo đều không hề thua kém cô, thậm chí còn hơn cô vài ba phần.
Cảm giác này không thể nói ra được, giống như trên người cô ấy có khí chất của thần tiên vậy, người khác sẽ phải tự cảm thấy xấu hổ. Một cô gái xinh đẹp như thế này, sao lại trốn ở một góc của quán rượu? Nếu như có chuyện đau lòng, không biết tên đàn ông độc ác đó là ai mà lại khiến cô bị tổn thương như thế này?
- Uyển Thanh, bên này...
Đang lúc Trì Uyển Thanh vẫn còn cảm thấy nghi ngờ, thì có một tiếng gọi cất lên từ chiếc bàn cạnh đường.
Trì Uyển Thanh quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một thanh niên cao lớn đẹp trai đứng cạnh chiếc bàn đang mỉm cười với cô, cô biết ngay đây chính là đối tượng của buổi gặp gỡ ngày hôm nay của cô, Cố Ngân Thăng.
Nói nhà họ Cố là gia tộc lớn nhất ở Lạc Thương kể cũng không ngoa, mặc dù so với năm đại gia tộc của Hoa Hạ thì nhà họ Cố không đáng gì, nhưng ở Lạc Thương, nhà họ Cố cũng là nhất ngôn cửu đỉnh, không chỉ ở Lạc Thương, mà cả ở tỉnh Giang Nam nhà họ Cố cũng là một trong những dòng họ danh gia vọng tộc.
Trì Uyển Thanh biết tại sao người nhà mình lại muốn mình đi xem mặt Cố Ngân Thăng, bởi vì sau khi giải trừ quân bị, nhà họ Trì không còn được thịnh vượng như trước đây. Hơn nữa nhà họ Trì cũng định phát triển sự nghiệp ở Lạc Thương, nên chuyện liên hôn với nhà họ Cố là điều tất yếu để có thể hiện thực lợi ích hóa lớn nhất.
Nghĩ ra, Cố Ngân Thăng cũng là một chàng trai không tồi, ít nhất thì Trì Uyển Thanh cũng không ghét anh ta, nhưng điều cô ghét chính là gia đình đã biến cô thành món hàng hóa để trao đổi, khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu. Vì chuyện này, nên đã bất hòa với bố mẹ, cho dù mấy năm trước cô vì chuyện chạy trốn hôn nhân mà đi nhập ngũ, nhưng bây giờ cô đã qua cái tuổi đấy rồi, không thích cũng không cần phải chạy chốn, cứ thẳng thừng mà cự tuyệt thôi.
Cố Ngân Thăng rất khinh thường chuyện gặp gỡ xem mặt như thế này, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ nghĩ hôn nhân của mình sẽ phải dùng đến biện pháp như thế này. Thế nên anh ta chọn một địa điểm không được nghiêm túc cho lắm. Chuyện này cũng đã thể hiện anh ta không hề coi trọng cuộc gặp gỡ lần này.
Thậm chí anh ta còn không thèm xem cả ảnh chụp của Trì Uyển Thanh, liền đến thẳng đây luôn, đối với anh ta mà nói, chuyện này hoàn toàn chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Nhưng sau khi anh ta nhìn thấy Trì Uyển Thanh bước vào quán rượu, mắt lập tức sáng lên, anh ta đã từng gặp rất nhiều cô gái, nhưng chưa từng thấy một cô gái nào trẻ trung và xinh đẹp như Trì Uyển Thanh. Vẻ đẹp của cô rất trong sáng và rực rỡ.
Cao khoảng một mét sáu, nhưng không đi giày cao gót, khuôn mặt trắng nõn nà như tranh, thân hình của cô giống như được vẽ nên bởi từng nét bút vậy, từng đường cong đều rất rõ ràng nhưng không hề dung tục.
Mình thích cô gái này mất rồi, đây chính là cảm giác duy nhất của Cố Ngân Thăng lúc này, từ trước đến giờ anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện có thể gặp được một cô gái xinh đẹp như thế này thông qua chuyện đi xem mặt.
Là người kế nghiệp của nhà họ Cố, Cố Ngân Thăng đã từng gặp qua rất nhiều phụ nữ, cũng đã ở bên cạnh rất nhiều người, trong cuộc đời của anh ta từ trước đến giờ không thiếu bất cứ loại phụ nữ nào, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gặp một người phụ nữ mà mình muốn kết hôn.
- Xin chào, tôi là Cố Ngân Thăng, hiện đang học thạc sĩ ngành quản lý kinh tế đại học Lạc Thương.
Cố Ngân Thăng nói xong liền giơ tay ra bắt.
Anh ta biết rất rõ đối mặt với người phụ nữ như thế nào thì nên nói cái gì. Anh ta tin một khi Trì Uyển Thanh đã đến xem mặt, thì chắc chắn người nhà của cô ta đã nói cho cô ta biết thân phận và địa vị của mình rồi. Những chuyện này không cần anh ta phải nói nữa. Đối với một Trì Uyển Thanh trong sáng như thế này, vừa nhìn là biết chưa từng yêu ai, nên phải dùng cách mà cô thích mới được.
Trì Uyển Thanh nở một nụ cười hối lỗi nói:
- Tôi không có thói quen bắt tay với người lạ, cái đó, rất xin lỗi nha.
Khóe miệng Cố Ngân Thăng co giật, nhưng anh ta phản ứng lại cũng rất nhanh, thu tay của mình về, nếu như là một cô gái bình thường, thì anh ta đã đứng dậy từ lâu rồi, làm gì có chuyện còn tiếp tục ngồi đây nói chuyện nữa chứ.
- Muốn uống gì?
Khuôn mặt của Cố Ngân Thăng được điều chỉnh rất nhanh, anh ta tin vào kinh nghiệm và thủ đoạn của mình thì có thể dễ dàng có được Trì Uyển Thanh.
- Một ly nước trái cây đi...
Trì Uyển Thanh vừa nói dứt câu, thì liên nghe thấy tiếng nói của một cô gái
- Tôi không cần anh tiễn, anh cũng không phải là Diệp Mặc...
Diệp Mặc? Trì Uyển Thanh bất giác quay đầu lại, thấy cô gái uống rượu vừa nãy đã uống say, cô dựa người lên ghế, cầm một chiếc cốc không và đang nói gì đó với người đàn ông đứng đối diện cô.