Tâm thần quá mức kích động, bị thương quá mức nghiêm trọng, trong nháy mắt nhìn thấy Lạc Ảnh, Diệc Mặc rốt cục không kiên trì nổi, hắn hôn mê bất tỉnh.
Cô gái kia vốn đang muốn tức giận, thấy Diệp Mặc không ngờ hôn mê bất tỉnh, nhìn nhìn lại bết thương trên người hắn, lập tức biết ngay là do vết thương quá nặng gây nên. Tuy rằng không biết tên đang bị trọng thương này là ai, nhưng trong nội tâm nàng lại mơ hồ cảm giác có chút quen biết.
Hơn nữa, tên này vẫn vuốt ve thạch trì kia, phải biết rằng hiểu được ý nghĩa của thạch trì này ngoại trừ cô chỉ có Diệp Mặc mà thôi. Chẳng lẽ hắn chính là Diệp Mặc? Cô gái này bỗng nhiên ngây ngẩn, cô nhớ tới ánh mắt của tên này thật giống với Diệp Mặc. Chẳng lẽ hắn thật sự là Diệp Mặc?
Cô tháo khăn lụa của mình, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, rõ ràng chính là Lạc Ảnh mà Diệp Mặc đã tìm kiếm bấy lâu, chỉ có điều Diệp Mặc lúc này đã hôn mê.
Lạc Ảnh cẩn thận nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất, cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ có điều lúc này hắn đã hôn mê, không hề có cảm giác quen thuộc kia nữa. Cô cẩn thận lấy tay sờ soạng mặt Diệp Mặc, không phát hiện dấu vết dịch dung, có lẽ cô quá nhớ Diệp Mặc rồi, cho nên nhìn lầm người.
Mặc dù có chút thất vọng, Lạc Ảnh vẫn lấy dược liệu, đắp lên vết thương giúp Diệp Mặc. Lại ngao một chén thuốc cho Diệp Mặc. Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Thân thể hắn cường tráng, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.
Tuy rằng đan điền bị tổn hại, hơn nữa thương thế nghiêm trọng, nhưng thể chất cường tráng và khả năng hồi phục nhanh được Diệp Mặc tu luyện liền thể hiện ra. Mặc dù chỉ là một ít dược liệu nhưng lại được cơ thể Diệp Mặc hấp thu gần hết.
Hắn mở mắt, phát hiện mình vẫn còn ở trong căn phòng nhỏ, chỉ có điều vết thương đã khá hơn. Là Lạc Ảnh đã cứu mình, Lạc Ảnh? Em nhận ra anh rồi sao?
Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, lập tức muốn đứng lên nhìn Lạc Ảnh có ở nhà hay không, hắn vất vả tìm được Lạc Ảnh, thật sự không muốn mất cô một lần nữa. Cũng may hắn ngẩng đầu đã nhìn thấy Lạc Ảnh bận rộn ở ngoài phòng, cô đang dựng một túp lều nhỏ.
Ở bên cạnh còn có một cái bếp lò nhỏ, trong bếp lò hình như có ngao một ít dược liệu, tản ra mùi thuốc đông y
Diệp Mặc cười khổ một cái, xem ra Lạc Ảnh định chờ sau khi mình tỉnh, đưa mình chuyển qua túp lều nhỏ, không cho hắn tiếp tục ở chỗ của cô.
Nhất định phải nói cho nàng biết mình chính là Diệp Mặc, hắn tuy rằng không thể nói, không thể nghe, nhưng hắn còn có thể viết
Diệp Mặc bò lên, ngoại trừ đói một chút, vết thương của hắn so với ngày hôm qua tốt lên nhiều rồi. Nếu tiếp tục như vậy, dù không thể khôi phục đan điền, không thể khôi phục thần thức, nhưng khôi phục lại thành một người bình thường không thành vấn đề.
Diệp Mặc đứng ở cửa, nhìn Lạc Ảnh đưa lưng về phía hắn có chút bận rộn. Vậy sao? Chính là như vậy sao? Người mà hắn ngày đêm tưởng niệm đang ở trước mắt, hắn cảm thấy có chút khó tin. Thậm chí hắn muốn nhéo mình một cái xem có phải là thật hay không.
Bóng dáng Lạc Ảnh bận rộn tạo thành một phong cảnh trong lòng Diệp Mặc, hắn thậm chí không dám đánh vỡ sự im lặng này, hắn sợ, sợ một khi đánh vỡ sự yên lặng, hết thảy đều sẽ hóa thành hư vô, hắn lại hai bàn tay trắng.
Bỗng nhiên Diệp Mặc rùng mình một cái, một ánh mắt cực kì dữ tợn đang nhìn hắn. Là đạo cô đang nhìn hắn, cô tựa như một âm hồn đang nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức toát mồ hôi lạnh, hắn đã hối hận, hối hận chính mình không nên đến nơi này, đến rồi không ngờ gây tai nạn cho Lạc Ảnh. Không ngờ đạo cô như âm hồn không tan đã tìm tới nơi này, xem ra cô nghĩ chính mình không còn chỗ trốn, chỉ còn biết đi vào nơi này mà thôi.
Giai Uấn đạo cô lạnh lùng cười với Diệp Mặc, ánh mắt bà nhìn về phía Lạc Ảnh vẫn còn đang bận rộn, khóe miệng lộ ra một tia hàm ý oán độc
Không tốt, bà ta cũng hận Lạc Ảnh, nhất định là hận Lạc Ảnh cứu mình, hỏng rồi. Diệp Mặc lập tức kêu to, phải nhắc nhở Lạc Ảnh, nhưng không ngờ phát hiện mình không thể phát ra chút âm thanh nào.
Mà bóng dáng cầm phất trần trong tay đã động, Diệp Mặc căn bản không ngẫm nghĩ nữa, trực tiếp nhào vào người Lạc Ảnh.
Lúc Diệp Mặc nhào về phía Lạc Ảnh, Lạc Ảnh liền giật mình tỉnh lại, cô dù sao cũng là một người luyện võ, lập tức theo bản năng lui về sau. Diệp Mặc rơi vào khoảng không mà lúc này cây phất trần phẩy xuống. Mãnh mẽ đánh vào lưng Diệp Mặc.
Diệp Mặc không phải là gấu, hắn không có năng lực ngăn trở một chiêu này, vết thương đã nghiêm trọng còn nghiêm trọng hơn
Phụt một cái, lại phun ra một ngụm máu tươi. Lần này thiếu chút nữa khiến lục phủ ngũ tạng của Diệp Mặc toàn bộ lệch vị trí, hẳn đã bị nội thương, lại còn họa vô đơn chí.
Nhìn Diệp Mặc hộc máu ngã xuống đất, cùng với một đạo cô cầm phất trần đứng sau hắn, Lạc Ảnh đã hoàn toàn hiểu được. Đạo cô này tính đánh lén cô, kết quả người đàn ông này dùng chính hắn để ngăn lại.
- Bà là ai? Tại sao lại động thủ với chúng tôi?
Âm thanh của Lạc Ảnh có chút lớn, cô thật sự tức giận rồi. Cô xuất thân Tĩnh Nhất Môn, trong môn phái người xấu nhất cũng không vô duyên vô cớ mà động thủ với một người xa lạ, mà mình cũng không hề quen biết đạo cô này.
Có thể tưởng tượng nếu không phải tên trẻ tuổi kia ra ngăn lại, cô hiện tại cũng sẽ bị thương như hắn. Tuy rằng cô tư chất không tồi, bởi vì quan hệ của Diệp Mặc, nên ẩn cư ở địa phương này, cho tới bây giờ đều không tu luyện, vẫn còn là hoàng cấp trung kỳ. Nếu là một người bình thường, lần này sẽ trọng thương
- Cô không nên cứu hắn, cho nên cô cũng phải chết
Giai Uấn đạo cô giọng điệu rất bình thản, dường như đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Nói xong Giai Uấn đạo cô cũng không có động thủ với Lạc Ảnh, mà là đi đến bên cạnh Diệp Mặc muốn lục soát trên người Diệp Mặc một chút
Thấy Giai Uấn đạo cô muốn đụng vào Diệp Mặc, Lạc Ảnh hừ một tiếng lấy ra một cây lăng màu vàng đánh tới.
- A không ngờ cũng là tu luyện cổ võ?
Giai Uấn đạo cô tránh qua, né sang một bên có chút kinh dị nhìn Lạc Ảnh. Có thể đem hoàng lăng thành vũ khí, nhất định là người có nội lực. Tuy rằng cô gái trước mắt này không thể khiến lăng thành côn, nhưng cũng không đơn giản
- Mời bà đi đi, bà không được đụng đến hắn
Lạc Ảnh rất khó chịu với đạo cô này, giọng điệu hời hợt.
- Ta đây trước sẽ thu thập nhà ngươi, nơi nhỏ bé này không ngờ có tuyệt sắc nữ nhân, vừa thấy là biết không bình thường
Giai Uấn đạo cô nói xong, phất trần trong tay lại khẽ phẩy
Mụ bây giờ sức lực cùng nội khí một phần trăm cũng không dư dả, cô và Diệp Mặc giống nhau bị trận pháp kia hút cạn, tuy rằng kết quả so với Diệp Mặc khá hơn, nhưng lại trải qua mấy trận đại chiến, có thể nói hiện tại so với Diệp Mặc không tốt hơn bao nhiêu
Mụ thấy Lạc Ảnh tuy rằng tu luyện cổ võ đấy, tối đa cũng chỉ miễn cưỡng đạt cảnh giới hoàng cấp mà thôi. Nhưng sau khi mụ cùng Lạc Ảnh giao thủ, mới phát hiện thân thủ của cô gài kỳ cục này tương đương mụ, thậm chí có lúc còn mạnh hơn mụ, tuyệt đối không phải sơ kỳ hoàng cấp. Nếu không phải mụ có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa nhiều chiêu thức, nói không chừng hiện tại đã thua.
Lạc Ảnh cũng rất ít cùng người khác giao thủ, vừa đánh nhau, bắt đầu bị bức phải lùi về sau. Nhưng theo thời gian trôi qua, động tác của nàng ngày càng thuần thục, dần dần từ thế hạ phong đến ngang nhau, cuối cùng chiếm thượng phong.
Giai Uấn đạo cô biết nội khí không còn đủ để chiến thắng cô gái trước mặt này, mụ thật là không nghĩ ra, tại nơi hẻo lánh vẫn còn có loại cô gái này, điều này khiến mụ vô cùng không thoải mái
- Cô gái, côi và người thanh niên này vốn không quen biết, tại sao phải vì hắn ra tay? Nếu cô cho ta mang hắn đi, ta có thể cho cô một quyển công pháp Địa cấp, công thêm một viên "Thăng huyền đan"
Giai Uấn đạo cô biết rằng bằng bản lĩnh thật sự sẽ không có biện pháp đánh bại Lạc Ảnh, bắt đầu dùng sách lược khác
Trước đem Diệp Mặc đi đã, về phần cô gái này, đợi mụ khôi phục thực lực xong, lại đến một chuyến, sau đó thì đơn giản, có thể giết
Lạc Ảnh lại không đáp, chỉ tiến công. Cô không biết người nằm trên mặt đất là Diệp Mặc, nếu biết là Diệp Mặc, không cần nói "Thăng huyền đan" cho dù là đạo cô nói ra "Thăng tiên đan" cô cũng liều mạng giết Giai Uấn. Làm sao giống như hiện tại không nhanh không chậm mà tiến công.
Thấy Lạc Ảnh không để ý tới mình, mà là phối hợp công kích mình, chính là bức mình phải rời khỏi nơi này, Giai Uấn đạo cô nổi giận nói
- Cô rốt cục muốn thế nào? Vì người không quen biết có đáng hay không? Hơn nữa ta nói thật cho cô biết, người nằm trên đất kia đã ăn độc dược của ta, chỉ sống được bốn mươi chín ngày thôi. Ta dẫn hắn đi hắn còn có thể sống sót, ở lại nơi này hắn chết là không nghi ngờ.
Nghe xong lời này Lạc Ảnh công kích nhưng thật ra hòa hoãn một chút, dường như đang suy nghĩ lời đạo cô nói Diệp Mặc lúc này mở mắt, tuy rằng trong thân thể tựa như có lửa thiêu đốt nhưng hắn không có biện pháp nào làm dịu đi cơn đau này
Đan điền bị thương không có cách nào vận chuyển chân khí chữa thương, chỉ biết chờ mà thôi. Cũng may Lạc Ảnh tu vi thoạt nhìn không có nâng cao nhưng Giai Uấn đạo cô bị thương cũng không nhẹ, lại bị Lạc Ảnh chiếm thế thượng phong
Hắn thấy Lạc Ảnh nghe đạo cô nói nói gì đó, không ngờ hòa hoãn công kích, trong lòng nhất thời kinh hãi, thầm nhủ không tốt
Thấy Giai Uấn thu hồi phất trần, Lạc Ảnh cũng không có tiếp tục cưỡng bức, thu hồi hoàng lăng trong tay
Diệp Mặc trong lòng khẩn trương, hắn biết Giai Uấn đạo cô âm hiểm, đạo cô có một thanh đoản đao, Diệp Mặc từng thấy mụ dùng đoản đao chém gấu. Lúc này mụ thu hồi phất trần, tuyện đối không phải cùng Lạc Ảnh giảng hòa, mà là tiếp tục đánh lén Lạc Ảnh
Lạc Ảnh không có kinh nghiệm đánh nhau, đối với mấy chuyện này đều không hiểu, nàng quá dễ tin người khác
Diệp Mặc mặc kệ Giai Uấn có dùng đoản đao công kích Lạc Ảnh hay không, loại lo lắng này kích động hắn, hắn không ngờ bùng nổ đứng lên, xông về Lạc Ảnh. Bất kể là ai, muốn thương tổn Lạc Ảnh đều không được
Nếu như nói ai hiểu rõ Giai Uấn nhất, như vậy Diệp Mặc - người ở chung không lâu với mụ tuyệt đối sẽ được sếp vào hàng đầu. Diệp Mặc vừa mới xông đến, lại lần nữa đã xảy ra cảnh tượng giống ban đầu. Khác nhau chính là, Giai Uấn lần này đánh lén Lạc Ảnh bằng một thanh đoản đao.
Có thể nói động tác Diệp Mặc so với Giai Uấn nhanh hơn một giây mà thôi, đoản đao của Giai Uấn đồng thời ghim vào lưng Diệp Mặc!!!