Đế Văn Thành còn đang suy nghĩ xem có nên lên đài khiêu chiến Diệp Mặc hay không, bỗng nhiên cảm giác ánh mắt Diệp Mặc quét qua người gã. Ánh mắt Diệp Mặc rất bình thản, không có chút sát ý nào. Nhưng Đế Văn Thành lại cảm giác trên người lạnh lẽo, gã lại có một loại dự cảm, chính là Diệp Mặc đang chờ gã lên đài khiêu chiến, loại cảm giác này rất quái dị, lại vô cùng rõ rệt.
Đế Văn Thành nắm chặt nắm đấm, bỏ qua ý định lên đài khiêu chiến Diệp Mặc. Gã muốn giết Đại La Tiên sơ kỳ này, lại phải điều tra rành mạch về đối phương trước lúc giết đối phương. Đây là thói quen của gã, gã không thích làm chuyện không nắm chắc. Tốt nhất là có thể giết chết đối phương trong hư không.
Trông thấy Đế Văn Thành không có ý định đi lên, Diệp Mặc trong lòng có chút thất vọng, sở dĩ hắn không có tản mát ra sát ý, chính là vì muốn giết chết Đế Văn Thành. Nếu đã động thủ, vậy cũng không cần sợ hãi rụt rè nữa. Tông môn của Đế Văn Thành có lẽ là vô cùng lợi hại, nhưng thế thì sao? Hắn bây giờ đang ở tiên trên thuyền, tông môn kia có lợi hại hơn nữa, cũng không thể lập tức liền đuổi tới hư không tiên thuyền đi.
Nếu như trong hư không, Quý bá kia nếu muốn giết hắn, có lẽ hắn chỉ có thể đào tẩu. Nếu trước khi hắn trốn đi, lại giết chết Đế Văn Thành, trên tiên thuyền mấy người muốn khiêu chiến Kế Khôn cũng ít đi một người cứng tay. Nhưng Đế Văn Thành không có chủ động khiêu chiến hắn, hắn sẽ không chủ động đi khiêu chiến Đế Văn Thành.
Diệp Mặc giết gọn Nhai Dực, nào còn ai dám lên đài khiêu chiến nữa, bên rìa võ đài chỉ có tiếng sợ hãi thán phục và tiếng chúc mừng. Nhóm người Tề Bắc Thương xông lên chúc mừng Diệp Mặc trước tiên.
- Ninh Nga, em có biết người tên Diệp Mặc này là lai lịch gì không?
Phương Thành đứng ở một bên nhìn chằm chằm Diệp Mặc, trầm giọng hỏi Ninh Nga Tiên Tử ở bên cạnh.
Nói ra thì Diệp Mặc còn từng lợi dụng gã một lần, trong lòng gã đương nhiên là có chút không thoải mái. Nếu như một mình gặp Diệp Mặc, gã muốn giáo huấn Diệp Mặc một trận. Không nghĩ tới bây giờ gã phát hiện mình chưa chắc đã là đối thủ của Đại La Tiên sơ kỳ này. Điều này khiến gã trong lòng cực kỳ kinh hãi.
Ninh Nga cau mày nói:
- Em cũng không rõ lắm, lúc Hi Nguyệt đến đây đã dẫn theo Diệp Mặc, nói là em trai của chị ấy. Lúc trước em còn tưởng rằng Diệp Mặc là bạn đồng hành của chị ấy, về sau mới biết thực ra Diệp Mặc là em trai của chị ấy. Còn người em trai này của chị ấy từ đâu tới, em chưa có hỏi qua, giống như từ trong không khí hiện ra vậy.
- Vậy em có thể giúp anh hỏi Hi Nguyệt sư muội về lai lịch của Diệp Mặc này hay không? Người này hình như quá thần bí. Ra tay đáng sợ như vậy, thoạt nhìn còn trẻ tuổi như vậy, tuyệt đối không phải là một tán tu. Nếu như người này cũng là tán tu, những đế tông kia cũng quá thiếu tinh tường. Anh tin tưởng không có một đế tông nào lại sẽ bỏ qua một thiên tài như vậy.
Phương Thành lại nói.
Ninh Nga gật gật đầu,
- Đợi lúc nào rảnh em đi hỏi Hi Nguyệt một chút, nhưng đối với người em trai này của chị ấy, Hi Nguyệt giám sát rất chặt chẽ, chị ấy chưa chắc sẽ nói cho em biết.
Phương Thành ừ một tiếng nói:
- Anh nghe người ta nói Mịch Vân hình như đã ngồi rất lâu trong phòng của Diệp Mặc, không biết làm cái gì?
- Cái gì?
Ninh Nga kinh ngạc kêu lên,
- Em đi hỏi cô ấy một chút.
Nói xong, cô vội vã xoay người chạy.
Phương Thành không cùng Ninh Nga rời đi. Mà là nhìn Diệp Mặc đang được bọn Quý Thư vây quanh, như có điều suy nghĩ...
Diệp Mặc không đi chúc mừng với đám người Tề Bắc Thương, hắn lựa chọn tiếp tục bế quan, đồng thời đồng ý với Kế Khôn, nửa tháng sau hắn nhất định sẽ xuất quan. Vốn hắn muốn ủy thác Kế Khôn giúp hắn đi Đại hội đấu giá xem thử, nhưng lại sợ mình sẽ chạy trốn trong hư không, Kế Khôn đi Đại hội đấu giá sẽ bị ảnh hưởng, nên mới bỏ đi ý nghĩ này. Hắn đã quyết định, lúc tóm 'Hư Không Phi Tuyết' trong hư không, tìm tiểu tiên vương Lư Mang để ép hỏi tin tức.
Diệp Mặc chỉnh sửa lại đồ đạc của mình một chút, phát hiện có thêm hơn một tỷ tiên tinh của Nhai Dực, tổng số tiên tinh của hắn lại đạt đến sáu tỷ. Con số này, lúc trước hắn căn bản là nghĩ cũng không dám nghĩ, mà bây giờ lại đạt được.
Cho dù hắn là một tiên đan sư thất phẩm, nhưng sáu tỷ tiên tinh muốn luyện đan ra để bán cũng không phải chuyện đơn giản. Huống chi đối với tiên đan sư thông thường mà nói, luyện đan còn có một vấn đề là tỷ lệ thành công nữa.
Sau khi trông thấy một số luyện khí tâm đắc bên trong chiếc nhẫn của Nhai Dực, Diệp Mặc mới biết Nhai Dực này còn là một đại sư tiên khí, khó trách gã này có thể nhận ra lò đan kia là thần khí cấp thấp.
Sau khi sửa sang toàn bộ tiên tinh lại một chút, Diệp Mặc mới cầm ra cái lò đan rỉ sét loang lổ kia.
Bên ngoài cái lò đan rỉ sét loang lổ này toàn là cấm chế, chỉ có người tinh thông trận pháp và cấm chế mới có thể nhìn ra một chút. Nhai Dực kia là một đại sư tiên khí, có thể nhìn ra những cái này cũng không kì lạ gì. Còn Hoa Như Tuyết biết, chắc là có quan hệ với Quý bá đứng đằng sau cô kia.
Diệp Mặc bây giờ đã là một đại sư tiên trận cố gắng cũng có thể bố trí tiên trận cấp năm, hơn nữa còn có Thần niệm cửu chuyển, đã nhìn ra cấm chế bên ngoài cái lò đan rỉ sét loang lổ này, chỉ cần mất một ít thời gian là được rồi.
Mười ngày sau, Diệp Mặc đã hoàn toàn luyện hóa hết cấm chế bên ngoài lò đan. Những vết rỉ sét loang lổ kia rụng xuống, một lò đan mang theo một chút phong cách cổ xưa có lịch sử lâu đời hiện ra trên tay hắn. Sau khi vết rỉ sét loang lổ bên ngoài lò đan bị luyện hóa xóa xong, cái lò đan phong cách cổ xưa này thậm chí còn tản mát ra mùi thuốc nhàn nhạt, có thể thấy cái lò đan này đã từng luyện chế qua vô số đan dược.
Cấm chế của cái lò đan thần khí cấp thấp này còn kém xa so với Thời không thoa phỏng chế kia, nhưng cho dù là như vậy, Diệp Mặc đoán chừng mình muốn luyện hóa hết toàn bộ những cấm chế này cũng phải cần thời gian nửa tháng.
Vài ngày còn lại, Diệp Mặc tùy tiện tìm một công pháp ẩn dấu, thông qua 'Tam sinh quyết' thôi diễn ra để sửa đổi một chút. Môn công pháp này, hắn định cho thánh nữ Mịch Vân của Phiêu Miểu Tiên Trì. Suy diễn ra công pháp ẩn dấu mới, tuy kém rất xa công pháp ẩn dấu nguyên bản của 'Tam sinh quyết', nhưng so với mấy công pháp ẩn dấu thông thường thì tốt hơn rất nhiều.
Sau khi làm xong, Diệp Mặc mở cấm chế của căn phòng ra, đã nhìn thấy thánh nữ Mịch Vân đang chần chừ ngoài cửa phòng mình. Trông thấy cấm chế của phòng Diệp Mặc mở ra, thánh nữ Mịch Vân lập tức liền ngạc nhiên chạy tới đón chào.
Diệp Mặc biết thánh nữ Mịch Vân muốn gì, mỉm cười nói:
- Mịch Vân sư tỷ mời vào.
Thánh nữ Mịch Vân vội vàng tiến vào căn phòng của Diệp Mặc, giúp Diệp Mặc tạo cấm chế sau đó hơi lúng túng nói,
- Mịch Vân trước tiên xin chúc mừng Diệp Sư Huynh đại triển thần uy, chớp mắt đã giết một tên không biết trời cao đất rộng...
Diệp Mặc không đợi thánh nữ Mịch Vân nói hết lời, trực tiếp lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Mịch Vân nói:
- Công pháp ẩn dấu này có chút hơi khác biệt với cái ta dùng, cũng coi như không tệ, tặng cho Mịch Vân sư tỷ vậy.
Thánh nữ Mịch Vân trông thấy Diệp Mặc lấy ngọc giản ra, trong mắt đã lộ ra vui sướng. Nhưng sau khi nghe Diệp Mặc nói xong, niềm vui sướng này đã biến thành kinh ngạc. Lập tức liền có một chút thất vọng nhàn nhạt. Hiển nhiên cô đã hiểu ý của Diệp Mặc, cái ngọc giản mà Diệp Mặc cho cô không phải là cái mà cô muốn nhất.
Diệp Mặc biết rõ thánh nữ Mịch Vân mất mác gì, hắn cũng chẳng thèm giải thích. Hắn và thánh nữ Mịch Vân căn bản là chưa hiểu rõ về nhau lắm, càng khỏi nói tới giao tình. Cho cô một ngọc giản suy diễn mất năm ngày, đã là báo đáp ơn giải đáp của đối phương rồi, nếu như đối phương còn chưa vừa lòng, vậy chỉ có thể xin lỗi.
Sự thẫn thờ của thánh nữ Mịch Vân chỉ trong một lát đã biến mất không thấy gì nữa, cô tranh thủ thời gian nhận lấy ngọc giản. Trong mắt cố tỏ ra mừng rỡ nói:
- Rất cảm ơn Diệp Sư Huynh...
Nói xong, thần thức của cô đã quét vào ngọc giản, rất nhanh trên mặt cô liền lộ ra vẻ vui sướng thực sự. Cô phát hiện ngọc giản chứa công pháp ẩn dấu mà Diệp Mặc cho cô, hiệu quả ẩn dấu quả thực là không chê vào đâu được. Cô bỗng nhiên hiểu ra vì sao Diệp Mặc nói như vậy, nhất định là để cho cô một niềm vui bất ngờ, đây tuyệt đối là công pháp ẩn dấu mà cô muốn nhất. Loại công pháp ẩn dấu này, cho dù là Tiên Tôn, không tận lực dùng thần thức điều tra, cũng chưa chắc có thể nhìn ra tu vi của cô.
- Mịch Vân rất cảm ơn Diệp Sư Huynh...
Mịch Vân Tiên Tử tranh thủ thời gian thu hồi ngọc giản, trước tiên chân thành cảm ơn Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng không giải thích, sở dĩ thánh nữ Mịch Vân cho rằng ngọc giản chứa công pháp mà mình cho cô là cao cấp, là vì cô chưa được chứng kiến công pháp ẩn dấu đích thực của 'Tam sinh quyết'.
- Mịch Vân sư tỷ, trong khoảng thời gian ta bế quan này, trên tiên thuyền có việc quan trọng gì phát sinh hay không?
Diệp Mặc cười tùy ý hỏi.
Mịch Vân lắc đầu nói:
- Không có. Tiên thuyền còn một ngày nữa là sắp sửa dừng lại, đã đến nơi bắt 'Hư Không Phi Tuyết' rồi. Nếu nói là chuyện quan trọng thì là anh một quyền đã giết được Nhai Dực của Diệu Thành Thiên đã thành chủ đề lớn nhất rồi. Nghe nói có mấy người của Diệu Thành Thiên muốn tìm anh khiêu chiến, nhưng đều bị Đế Văn Thành đàn áp xuống rồi...
Nói đến đây, thánh nữ Mịch Vân hình như nhớ ra cái gì đó, vội vàng nói tiếp:
- Đúng rồi, sau khi anh bế quan, trên tầng cao nhất của Tiên thuyền cử hành một Đại hội đấu giá cao cấp...
- Đại hội đấu giá cao cấp?
Diệp Mặc nghi hoặc hỏi, trong lòng lại mừng rỡ không thôi, hắn còn chưa hỏi, thánh nữ Mịch Vân đã nói trước rồi.
- Đúng vậy, Đại hội đấu giá kia ta cũng tới. Trên Đại hội đấu giá xuất hiện rất nhiều đồ vật cao cấp, tiên khí cực phẩm thì xuất hiện ba món, trong đó còn có một phi thuyền tiên khí cực phẩm, có thể vượt qua vũ trụ. Trừ những cái này ra, còn xuất hiện một viên yêu đan của Tiên Yêu thú cấp tám...
Thánh nữ Mịch Vân thấy Diệp Mặc cảm thấy hứng thú với mấy thứ đồ vật xuất hiện ở Đại hội đấu giá, lập tức không giấu giếm nói ra.
- Còn có cái gì khác không?
Sau khi Diệp Mặc hỏi ra, mới biết mình có chút vội vàng rồi.
Thánh nữ Mịch Vân cũng không có chú ý, bởi vì những vật này đối với Đại La Tiên mà nói đều là thứ tốt cao cấp, Diệp Mặc vội vàng muốn dò hỏi như thế, cô không cảm thấy có gì không đúng.
- Còn xuất hiện tiên đan 'Y Vương Đan' cấp bảy, đúng rồi, còn có một ụ đá ngũ hành, nghe nói ụ đá ngũ hành đó là một Tiên Tôn đại nhân gửi đấu giá đấy...
Thánh nữ Mịch Vân còn đang nói, nhưng Diệp Mặc trong lòng lại quay cuồng không thôi, hắn thiếu chút nữa ức chế không nổi nhịp tim đập của mình rồi. Cái ụ đá bị lấy ra bán đấu giá kia rất có thể chính là thứ mà hắn mong muốn, nếu quả thật là ụ đá kia, hắn phải lấy được, vậy Thế Giới Trang Vàng của hắn mới đầy đủ hết ngũ hành, về sau sẽ trở thành thế giới hỗn độn thật sự.
Vừa nghĩ tới thế giới hỗn độn của mình được hình thành, Diệp Mặc liền kích động không thôi. Đáng tiếc là, lúc này Mịch Vân lại không nói thêm gì nữa.
Diệp Mặc liền vội vàng đi theo hỏi:
- Mịch Vân sư tỷ, ụ đá ngũ hành kia dùng để làm gì? Bán giá cả thế nào?
Thánh nữ Mịch Vân lắc đầu nói:
- Ụ đá kia chào giá rất cao, kết quả là hủy đấu giá rồi. Tiên Tôn đại nhân nọ quy định giá là 1. 5 tỷ tiên tinh, cộng thêm một cái tiên linh mạch trung phẩm, kết quả là ngay cả giá quy định cũng không ai trả được. Ta còn nghe người ta nói, Tiên Tôn Đại Nhân nọ vì muốn bán đi ụ đá này, đã tham gia hơn mười lần Đại hội đấu giá rồi, nhưng đều chưa thành công, lần này ngài ấy định đi Thượng Thiên Vực thử xem.
Diệp Mặc nghe nói như thế, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một trận hàn ý. Hắn nắm chắc 70% trở lên chắc chắn là Tiên Tôn có ụ đá này đang câu cá, kẻ y muốn câu chính là người có ụ đá còn lại như hắn, kẻ ngốc cần gấp ụ đá thứ năm.
Bởi vì giá đấu giá của ụ đá kia hắn đã biết rõ từ miệng Tần Niệm Mân, là 1. 8 tỷ tiên tinh, thêm một cái tiên linh mạch thượng phẩm. Tiên Tôn nọ nếu biết giá trị của ụ đá này, thì không thể mua về với giá cao, bán đi với giá thấp, còn liên tục không ngừng tham gia hơn mười buổi đấu giá.