Khi Diệp Mặc nhìn thấy Quách Khởi và Phương Vĩ, vẻ mặt Quách Khởi và Phương Vĩ đều rất bàng hoàng, thậm chí có chút đờ đẫn. Hai người đều ngồi ở trong phòng không hề động đậy. Rõ ràng, trên người hai người này đã bị súng bắn thương. Xem ra Úc Diệu Đồng đã gọi người tới giúp bọn họ chăm sóc vết thương.
- Anh Diệp, rất xin lỗi. Lần này đã liên lụy đến anh. Tôi và Phương Vĩ thật sự không còn chỗ nào để đi...
Quách Khởi thấy Diệp Mặc, vẻ mặt có chút thay đổi, nhưng trên mặt rõ ràng có chút đờ đẫn. Cách xưng hô của Quách Khởi đối với Diệp Mặc vẫn không thay đổi. Chỉ có điều bộ dạng tiều tụy ngay cả lúc trước khi bị quân đội nước biên giới ép tới mức không còn đường trốn, anh ta cũng không giống như vậy.
- Sư phụ...
Tuy rằng Diệp Mặc không nói nhận Phương Vĩ làm đồ đệ, nhưng Phương Vĩ vẫn quen miệng gọi Diệp Mặc là sư phụ.
Diệp Mặc mỉm cười, bảo Quách Khởi và Phương Vĩ ngồi xuống. Lúc này hắn mới hỏi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đến mức này?
Quách Khởi thở dài, không nói rõ ràng, chỉ nói:
- Anh Diệp, lần này phải cảm ơn chị Úc, người quen của anh. Nếu không phải chị Úc thu nhận và giúp đỡ tôi, sợ là hiện tại, chúng tôi đã trở thành xác chết. Thật không ngờ được anh lại biết Tổng giám đốc Úc của dược phẩm Lạc Nguyệt...
Chần chừ một hồi, Quách Khởi tiếp tục nói:
- Nói thật, nếu lần này nếu không bởi vì Lâm Lâm, tôi cũng không muốn đến phiền anh. Nhưng tôi biết trừ anh ra, không ai có thể cứu được Lô Lâm... Tuy rằng yêu cầu này quả thực có phần quá đáng, nhưng tôi vẫn muốn cứu cô ấy...
Dường như biết yêu cầu của mình có phần quá đáng, Quách Khởi chỉ nói một nửa, chung quy lại không nói ra được.
Thấy Quách Khởi trở nên trầm mặc, Phương Vĩ vội vàng nói:
- Chị Lô và anh Quách tình đầu ý hợp. Hơn nữa lần trước sau khi trở về chị Lô còn được thăng chức. Điều này vốn là một chuyện tốt. Nhưng không ngờ vào lúc chị Lô và anh Quách muốn kết hôn, lại xảy ra vấn đề lớn.
Thấy Phương Vĩ có chút khẩn trương, Diệp Mặc trầm giọng nói:
- Anh cứ nói rõ mọi chuyện, đừng khẩn trương.
Phương Vĩ gật đầu nói:
- Một tuần trước, người từng là cao thủ mạnh nhất của chúng tôi, huấn luyện viên Hứa Thạch dẫn một người trẻ tuổi tên là Khâu Chí Phi tới. Người này muốn tới rèn luyện trong quân đội chúng tôi. Có lẽ Khâu Chí Phí có lai lịch thực sự không đơn giản. Anh ta có thể tự do lựa chọn ở lại trong phân đội nào. Cuối cùng anh ta lựa chọn phân đội Liệt Ưng do chị Lô dẫn dắt.
Vốn điều này cũng không có gì đáng nói. Nhưng không ngờ được Khâu Chí Phí mới đến ngày hôm trước, hôm sau anh ta liền uống say. Sau khi uống say, Khâu Chí Phi vọt tới phòng chị Lô muốn động thủ với chị Lô, nhưng anh ta đánh không lại chị Lô, bị chị Lô đánh ngã.
- Khâu Chí Phi?
Bỗng nhiên Diệp Mặc nhớ tới Khâu gia ở Yến Kinh. Chẳng lẽ lại là người của Khâu gia? Nếu đúng là như vậy, Khâu gia cũng quá kiêu ngạo rồi. Hắn vừa giáo huấn Khâu Chí Triết và Khâu Đông Thần ở Yến Kinh, trong chớp mắt Khâu gia lại gây tội.
Phương Vĩ lại nói tiếp:
- Khâu Chí Phi vừa mới bị đánh ngã, cửa phòng chị Lô liền bị đá văng ra. Đoàn trưởng Hàn đi theo huấn luyện viên Hứa và một gã sĩ quan cấp uý vọt vào. Ngoài dự đoán của chị Lô, hai người này chẳng những không đi quản Khâu Chí Phi, ngược lại còn khống chế chị Lô. Điều càng khiến chị Lô nghĩ mãi không ra là, hai người này không ngờ còn tự mình khuyên chị Lô, bảo chị Lô chiều theo Khâu Chí Phi, nói Khâu Chí Phi có lai lịch rất không tầm thường. Nếu chị Lô thuận theo Khâu Chí Phi, có thể lập tức thăng chức lên cấp thiếu tá.
Quách Khởi xiết chặt nắm tay. Rất rõ ràng trong lòng anh ta đang vô cùng kích động.
Phương Vĩ thoáng nhìn về phía Quách Khởi, có chút buồn bã tiếp tục nói:
- Đương nhiên chị Lô không đồng ý. Lúc này Khâu Chí Phi lại đứng lên, bảo Đoàn trưởng Hàn và tên sĩ quan cấp uý kia lột quần áo của chị Lô. Không ngờ hai người này lại thật sự nghe lời Khâu Chí Phi nói, muốn xé quần áo của chị Lô. Lúc này, tôi và anh Quách vừa vào. Thấy cảnh tượng tồi tệ này, anh Quách không chút do dự rút dao găm ra giết Đoàn trưởng Hàn đang đứng đối diện chị Lô. Tôi hỗ trợ anh ấy khống chế tên sĩ quan cấp uý. Bởi vì anh Quách thấy quần áo chị Lô bị kéo tới mức không ra hình dạng gì, anh ấy giết Đoàn trưởng Hàn trước, sau đó lại giết tên sĩ quan cấp uý kia.
Quách Khởi lại tiếp lời nói:
- Tên súc sinh này khi dễ Lâm Lâm, tôi không nhịn được nên mới giết gã. Sau khi tôi nhớ lại, tôi cảm giác Khâu Chí Phi đã cố ý làm vậy. Ngày đó y uống say, vọt vào phòng Lô Lâm. Hơn nữa đúng lúc đó y còn có hai người đi theo bên cạnh. Bất kể thế nào, tôi đều thấy chuyện này đã được lên kế hoạch sẵn. Nếu không phải hôm đó tôi đúng lúc có việc tìm Lô Lâm, tôi không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Phương Vĩ gật đầu nói:
- Lúc ấy, sau khi chị Lô nói ra chuyện này, anh Quách rất tức giận. Một cước đá vỡ bi tên Khâu Chí Phi. Anh Quách đang suy nghĩ hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, giết chết tên Khâu Chí Phi, bên ngoài lại có người đến. Anh Quách không có súng, không kịp giết Khâu Chí Phi, liền kéo tôi và chị Lô chạy trốn.
Nhưng không chạy được bao xa, đùi chị Lô lại trúng đạn. Chị Lô liều chết để tôi và anh Quách chạy trốn. Nói nếu ba người đều bị bắt, về sau sẽ không có cơ hội. Tuy rằng anh Quách và tôi trúng mấy phát súng, cuối cùng vẫn dựa vào kinh nghiệm mà trốn thoát.
- Bởi vì không có chỗ nào để đi, chỉ có thể đến chỗ của sư phụ. Anh Quách tính nhờ sư phụ đi cứu chị Lô. Hiện tại, chị Lô bị nhốt trong doanh trại. Ngoại trừ sư phụ ra, không ai có thể cứu được chị ấy.
Nghe Phương Vĩ nói xong, Diệp Mặc có chút u ám. Hắn khẳng định Quách Khởi suy đoán không sai. Nhất định là Khâu Chí Phi đã sớm bày mưu tính kế, sau đó mượn rượu muốn quấy rối Lô Lâm. Y sợ mình không phải là đối thủ của Lô Lâm, thậm chí còn kêu hai người đứng ở cửa hỗ trợ. Chuyện như vậy nếu phát sinh trên người mình, hắn khẳng định không chút do dự sẽ giống như Quách Khởi, giết toàn bộ đám người đó.
Chỉ có điều, tuy rằng dáng người Lô Lâm đầy đặn, nhưng diện mạo chỉ có thể xem như bình thường. Nếu là người của Khâu gia, sao lại lựa chọn động thủ với Lô Lâm? Nhưng Diệp Mặc không hỏi nguyên nhân. Bất kể nguyên nhân là gì, nếu làm thì phải chịu trách nhiệm.
Thấy Diệp Mặc trở nên trầm mặc. Ầm một cái. Quách Khởi quỳ rạp xuống đất.
- Anh Diệp, tôi biết yêu cầu của tôi có phần quá đáng, nhưng tôi hiểu ngoài anh ra thật sự không có người nào trên thế giới này còn có thể cứu được người từ trong đó ra. Thân thủ của Hứa Thạch cao hơn toàn bộ tiểu đội chúng tôi, còn không đủ cho anh ta tiêu khiển một phút đồng hồ. Lâm Lâm rất đáng thương. Trước kia cô ấy bị cha mẹ vô tình vứt bỏ mới lựa chọn đi lính. Tôi thà để bản thân mình chịu tội, cũng không muốn Lâm Lâm bị tên súc sinh Khâu Chí Phi kia làm nhục.
Diệp Mặc lập tức kéo Quách Khởi dậy nói:
- Chúng ta là bằng hữu. Về sau không nên làm như vậy. Đội trưởng Lô và tôi cũng có quen biết. Tôi khẳng định sẽ giúp chuyện này. Như vậy đi, hiện tại tôi đi họp. Bởi vì dược phẩm Lạc Nguyệt là công ty của tôi. Đã rất lâu rồi tôi không trở lại. Tôi cần sắp xếp lại chuyện bên này một chút. Chờ sau khi sắp xếp chuyện bên này cho tốt, tôi sẽ đi cùng với các anh tới doanh trại.
- Sư phụ, không ngờ dược phẩm Lạc Nguyệt là công ty của anh?
Phương Vĩ há to miệng, vẻ mặt không thể tin được.
Diệp Mặc cười gật đầu.
- Đúng vậy, nếu anh không muốn ở lại trong quân đội, có thể ở lại đây giúp tôi.
- Đương nhiên tôi đồng ý. Nếu được như vậy, tôi còn có thể ở lại trong quân đội sao? Hiện tại tôi và anh Quách vừa lộ mặt là trở thành người chết. Anh Quách, anh nghĩ thế nào?
Phương Vĩ lập tức vui mừng nói. Không khí ngột ngạt vừa rồi giống như hoàn toàn biến mắt. So với Quách Khởi, dường như Phương Vĩ càng không quan tâm tới việc bị truy nã.
Quách Khởi lập tức trầm giọng nói:
- Bất kể có thể cứu Lâm Lâm ra hay không, về sau cái mạng này của tôi chính là của anh Diệp.
Khi Diệp Mặc tới phòng họp, đám người Úc Diệu Đồng đợi đã lâu. Diệp Mặc có chút áy náy nhìn mọi người mỉm cười, sau đó nói:
- Vừa rồi bởi vì có chuyện nên chậm trễ. Không nói những lời vô nghĩa. Hiện tại chúng ta tổ chức họp dược phẩm Lạc Nguyệt, đại hội lần đầu tiên sau khi thành lập. Chị Úc, trước tiên chị nói về chuyện công ty.
Nghe Diệp Mặc nói xong, Úc Diệu Đồng lập tức nói:
- Kỳ thật dược phẩm Lạc Nguyệt chúng ta, nếu không bởi vì sản phẩm thật sự quá mức nghịch thiên, có thể nói là còn chưa bắt đầu đã đóng cửa. Chúng ta không phải là công ty quản lý theo chương trình quy phạm. Chúng ta không có nhân tài chuyên về sản xuất dược phẩm. Có thể nói công ty chúng ta có khả năng kiên trì đến bây giờ, hoàn toàn là bởi vì sản phẩm của chúng ta là độc nhất vô nhị.
Diệp Mặc gật đầu. Úc Diệu Đồng điểm đúng vào vấn đề trọng tâm. Hắn không cần nhìn công việc cụ thể của công ty, chỉ cần nhìn Lưu Xà rối loạn đã biết rồi.
Mọi người đều trầm mặc. Tất cả mọi người biết, muốn quản lý tốt một công ty không phải là chuyện đơn giản như vậy. Tuy rằng bọn họ là nhóm người được Diệp Mặc dẫn tới sớm nhất, nhưng rõ ràng lại không có một người nào có thể quản lý công ty được mạch lạc. Nếu không có Úc Diệu Đồng, có lẽ tình hình càng không ổn.
- Xem ra, tôi phải tìm một người tới quản lý dược phẩm Lạc Nguyệt rồi.
Diệp Mặc cau mày nói. Hắn cũng không biết làm thế nào có thể tìm được người quản lý thích hợp cho công ty này.
- Hay để em làm thử xem sao...
Ninh Khinh Tuyết ở bên cạnh Diệp Mặc nhỏ giọng nói. Tuy rằng tuổi cô không lớn, nhưng cô đã có nhiều năm kinh nghiệm quản lý công ty, hơn nữa còn là công ty y dược.
Diệp Lăng lại hưng phấn nói:
- Đúng vậy. Anh, anh để chị dâu quản lý chuyện công ty. Đúng lúc em có thể hỗ trợ.
Trong lòng Diệp Mặc hơi chấn động. Ninh Khinh Tuyết nói như vậy, chính là cô đã dự định ở lại Lưu Xà giúp hắn.
- Tốt, cứ vậy đi. Về sau Khinh Tuyết chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị dược phẩm Lạc Nguyệt. Chị Úc là Tổng giám đốc điều hành, phụ trách tiêu thụ và nhân sự, còn có nghiệp vụ mở rộng. Tổng giám đốcTàng vẫn phụ trách sản xuất và thu mua vật tư, cùng với một vài chuyện kèm theo.
Diệp Mặc nói xong lại nhìn Hứa Bình nói:
- Anh hai, an toàn công ty, còn có an toàn của Lưu Xà thì giao cho anh. Về phần người quản lý Lưu Xà, em sẽ tìm người tới.
- Tôi thấy không có vấn đề.
Hứa Bình rất hưng phấn. Anh ta đi theo chú ba mới chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đã lên Huyền Cấp trung kỳ. Tốc độ này trước kia thậm chí anh ta không dám tưởng tượng.
- Quản lý Lưu Xà chỉ là một vài việc vụn vặt. Tôi sẽ giao cho Hư Nguyệt Hoa. Cô ấy có thể làm tốt những chuyện này.
Từ tài năng của Hư Nguyệt Hoa, Diệp Mặc có thể thấy được, giao việc này cho cô ấy nhất định sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Tàng Gia Nghiêm có chút do dự nói:
- Thời gian trước, có rất nhiều người không rõ thân phận đến Lưu Xà đục nước béo cò. Chỉ có điều trong thời gian đó, chúng ta không rút ra được người nào để điều tra. Trong khoảng thời gian này, tôi và anh hai Hứa từng nói về chuyện này. Nhưng tới thời điểm chuẩn bị đi điều tra, không ngờ lại không tìm thấy đám người đục nước béo cò này. Tôi cảm thấy điều này vô cùng kỳ lạ. Bọn họ thật giống như đã hẹn trước với nhau, cùng nhau đến lại cùng nhau đi!!!