Vương Huyên luôn không muốn rước thêm phiền phức cho người khác, nhất là khi hắn biết phong cách hành sự của bên phía đầu tư đứng phía sau hạng mục nghiên cứu Cựu Thuật này, người ngoài rất khó nhúng tay vào.
Hắn tôn trọng giáo sư già, biết ông đối xử tốt với mình, như vậy thì lại càng không muốn thấy ông ấy vì hắn mà đi tìm bên đầu tư rồi bị từ chối.
Sân trường rất lớn, khoảng cách hơi xa, khi Vương Huyên và Tần Thành gần đến nơi, chỗ sân bay đã yên tĩnh từ lâu, chắc là người cũng đã đi xa.
Vương Huyên nhìn một chiếc đĩa bay màu xám bạc, nói với Tần Thành: "Cậu tự đi xem nữ thần của cậu đi, tôi tới chỗ giáo sư Lâm ngồi một lát."
"Bỏ đi, tối om thế này mà đi qua đó, có khi lại bị Triệu Thanh Hạm hiểu lầm, lỡ như có vệ sĩ đi theo rồi bị đánh cho một trận cũng chẳng biết biện minh thế nào. Tôi đi gặp giáo sư Lâm với cậu vậy."
Sắp đến cuối cùng Tần Thành lại sợ, quyết định làm một người đàn ông tốt có nguyên tắc, không phụ lòng bạn gái nữa.
Chỗ ở của giáo sư Lâm là một toà tiểu viện, cách nơi này chỉ mấy trăm mét, bọn họ tới nơi rất nhanh. Bọn họ bất ngờ gặp được một người ở ngoài sân.
Triệu Thanh Hạm, cũng chính là nữ thần trong miệng Tần Thành, rất nổi tiếng ở trong trường, quả thật cực kỳ đẹp.
Dưới ánh đèn đường, mái tóc dài ngang vai của cô tung bay trong gió, gương mặt trái xoan trắng trẻo, đôi mắt trong veo sáng ngời, đôi môi đỏ mọng sáng bóng, khuôn mặt thanh tú xinh tươi.
Cô mặc chiếc áo sơ mi không cài nút trên cùng, đường viền cổ áo để hở, xương quai xanh hơi lộ ra, trắng nõn lấp lánh, bên dưới mặc quần dài rộng, ăn mặc khá tùy ý.
Nhưng cô vẫn khiến người ta có cảm giác vô cùng tươi đẹp, đứng trong bóng đêm lại có chút chói mắt.
"Triệu Thanh Hạm." Tần Thành gọi, không ngờ lại gặp cô ở bên ngoài chỗ ở của giáo sư Lâm.
"Là các cậu à, trùng hợp thế." Triệu Thanh Hạm cười chào hỏi, tươi mát xinh đẹp, cô nói: "Đã lâu rồi mà giáo sư Lâm vẫn chưa về, có người nhờ tôi đưa cho thầy ấy một chút đặc sản của Tân Tinh."
Có thể thấy buổi tối cô ăn mặc đơn giản để bản thân thoải mái, nhưng như thế cũng khó che đi dáng người đẹp của cô.
Cô cao một mét bảy mươi mấy, nơi nên có đường cong thì độ cong kinh người, hai chân thon dài thẳng tắp, dáng người rất đẹp, lại thêm xinh đẹp hiếm thấy, quả thật vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
"Đưa đặc sản của Tân Tinh à, chúng tôi có không?" Tần Thành cười hỏi, kéo gần khoảng cách như quen biết.
Mấy người mặc đồ đen nhanh chóng xuất hiện, cảnh giác nhìn lại.
Mặt Tần Thành hơi cứng lại, cậu khiến người ta có cảm giác không an toàn đến như vậy sao? Cậu cảm thấy khuôn mặt mình cũng được, vẻ mặt hiền hòa, tại sao lại bị người ta không tin tưởng như thế.
"Hai người họ là bạn học của tôi, các anh không cần như vậy." Triệu Thanh Hạm khoát tay tỏ ý để mấy người mặc đồ đen đừng lo lắng quá.
Sau đó, cô cười vẫy ta với Vương Huyên và Tần Thành, nói: "Tôi đi trước đây, mới trở về từ Tân Tinh nên hơi mệt. Bye."
Đi được một đoạn đường dài, Triệu Thanh Hạm mới dừng bước hỏi mấy người áo đen vừa rồi vì sao lại đề phòng như vậy?
"Người trẻ tuổi kia rất lợi hại, sau khi bị cậu ta nhìn mấy lần, chúng tôi cảm thấy vô cùng nguy hiểm." Một người đàn ông mặc đồ đen đáp lại.
Triệu Thanh Hạm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cô cười, như một đóa hoa nở rộ sáng rực trong gió đêm, rực rỡ mà xinh đẹp.
"Tần Thành ư? Không thể nào, nếu thật sự phải ra tay thì cậu ta còn lâu mới là đối thủ của tôi."
Nếu như Tần Thành nghe thấy, chắc chắn rất muốn khóc, trong mắt nữ thần, cậu chẳng có chút uy hiếp nào, mà rất yếu, ngay cả cô cũng không đánh lại.
Người đàn ông mặc áo đen lắc đầu, nói: "Không phải cậu ta, là cái cậu thanh niên chỉ cười chào cô chứ không mở miệng đấy. Sau khi bị cậu ta nhìn lướt qua, chúng tôi đều cảm thấy không thoải mái, người này rất mạnh."
"Anh nói Vương Huyên sao?" Triệu Thanh Hạm gật đầu, như có điều suy nghĩ, nói: "Tôi vẫn cảm thấy chỉ dựa vào Cựu Thuật thì cậu ta không bằng tôi. Bây giờ nhìn lại, khoảng thời gian tôi rời đi cậu ta đã thải khí thành công rồi, đáng tiếc ban nãy không nhìn kỹ."
Cô cẩn thận nhớ lại, Vương Huyên rất ôn hòa, yên tĩnh, từ đầu đến cuối chỉ nở nụ cười mỉm, cặp mắt trong suốt có thần, có một loại ung dung và tự tin phát ra từ trong xương.
Hình như vừa rồi hắn không nhìn cô lấy một cái? Trái lại vẫn luôn lẳng lặng quan sát mấy vị mặc đồ đen bên cạnh cô.
Triệu Thanh Hạm nhìn về phía sau một cái, lẩm bẩm: "Sau này tìm một cơ hội..."
Trong phút chốc, cô có cảm giác dưới màn đêm cách đó mấy trăm mét, hình như có người đang nhìn về phía này.
Triệu Thanh Hạm xoay người rời đi, cô có cảm giác vừa rồi khi quay đầu nhìn về phía cửa tiểu viện của giáo sư Lâm, Vương Huyên dường như đã phát hiện, nhìn về phía cô.
Tần Thành bất mãn: "Lớn vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi bị người ta đặt vào hàng phần tử nguy hiểm đó!"
Vương Huyên an ủi cậu: "Mấy người áo đen kia không nhằm vào cậu, bọn họ đang đề phòng tôi."
"Ha, cậu đã làm chuyện gì khiến thiên hạ đều căm ghét sao, chẳng lẽ là trước kia cậu từng làm gì Triệu Thanh Hạm hả?" Trí tưởng tượng của Tần Thành khá phong phú.
"Nghĩ gì thế. Vừa rồi tôi cảm thấy thực lực của mấy người kia tạm được, muốn nhìn xem bọn họ đang luyện Cựu Thuật hay là đi con đường khác của Tân Tinh."
Tinh thần Tần Thành bỗng phấn chấn: "Được lắm lão Vương, nhìn dáng vẻ ung dung bình tĩnh này của cậu đi, không ngờ lại âm thầm dò nguồn gốc của người ta, sao rồi?"
Vương Huyên lập tức uốn nắn cậu: "Cậu sửa lại cách gọi cho tôi!"
Tần Thành cười hê hê không ngừng.