Vương Huyên lúc đầu còn chưa chú ý, hiện tại không khỏi nhìn cô thêm mấy lần, dáng người cô gái này tựa hồ rất có tốt, lễ phục buổi tối theo hô hấp tăng thêm đều sắp căng rách.
Khách quan mà nói, cô gái tên là Ngô Nhân này có khuôn mặt xinh đẹp, nhất là dáng người với đường cong kinh người, tuy rằng cái miệng kia rất đáng ghét, nhưng quả thật là một mỹ nữ.
Ngô Nhân không thể nhịn được nữa, ánh mắt sắc bén, nói: "Tôi chưa từng thấy qua người đàn ông nào như anh, từ lâu đã không còn quan hệ, anh chạy tới nơi này như vậy là có ý gì? Tôi cũng không tin một sinh viên mới tốt nghiệp như anh, muốn ăn một bữa cơm đều phải chạy đến tầng cao nhất của cao ốc Thương Đỉnh, anh nhất định là nghe được tin tức nên mới chạy tới, đừng tự làm mất mặt mình!"
Vương Huyên vốn định xoay người rời đi, nhưng dù sao hắn cũng là sinh viên vừa mới rời khỏi trường, cuối cùng vẫn là một người trẻ tuổi huyết khí phương cương.
Mặc dù hắn không tức giận nhưng nụ cười trên mặt thì đã biến mất.
"Cô tức giận lớn như vậy, thân thể khẳng định xảy ra vấn đề, gần đây có phải là mất ngủ, lo âu hay không? Bây giờ mặc dù cô rất tức giận, nhưng sắc mặt không đỏ mà lại trắng, rõ ràng là có chút thiếu máu. Mặt khác, tinh thần của cô dao động kịch liệt, rõ ràng là trong lòng có chuyện bất an, như vậy xem ra thể xác và tinh thần của cô đều xuất hiện vấn đề, phải cần điều dưỡng, bằng không tính tình của cô sẽ càng lúc càng nóng nảy. Đừng cảm ơn tôi, cũng không cần ngạc nhiên, tôi là một người nghiên cứu Cựu Thuật, am hiểu việc dưỡng sinh. Mặt khác, trên người cô tựa hồ có mùi máu tươi nhàn nhạt, cùng người khác động thủ bị thương, ừm... Tạm biệt!"
Nói tới đây, Vương Huyên vội vàng dừng lại, không tiến hành phân tích bệnh lý cho cô nữa, bởi vì dường như hắn đã phát hiện ra cái gì đó, cuối cùng còn không cẩn thận nói ra, phỏng chừng người phụ nữ này sắp nổ tung.
Quả nhiên, Ngô Nhân lúc đầu còn ngạc nhiên, kinh nghi bất định, bởi vì gần đây cô quả thật xuất hiện những vấn đề kia, nhưng khi nghe được câu cuối cùng thì không chịu nổi nữa, trực tiếp xách túi nhỏ trong tay lên, ném về phía Vương Huyên, xấu hổ tức giận phẫn uất, nói: "Lưu manh!"
Bên cạnh, Chu Đình cũng câm nín, Vương Huyên này không chỉ có trình độ Cựu Thuật kinh người, ngay cả miệng lưỡi cũng lợi hại như vậy, quả thực kích thích Ngô Nhân sắp nổ tung.
Chu Đình cảm thấy, nếu là cô, cô cũng chịu không nổi, những ngày chật vật nhất của con gái lại bị người ta phát hiện, còn nghiêm trang bình luận ra, quả thật là làm cho người ta muốn nổ tung.
Cô vội vàng ôm lấy cánh tay Ngô Nhân, hôm nay là ngày đặc biệt, không thể ở chỗ này gây ầm ĩ.
Vương Huyên thề, hắn thật sự không phải cố ý, ban đầu chỉ là căn cứ vào triệu chứng dễ cáu kỉnh cùng sắc mặt trắng bệch của đối phương mà bình luận, ai biết lại trùng hợp như vậy.
"Vương Huyên, anh đừng nói nữa, mau đi đi." Một cô gái khác mở miệng, cô cảm thấy sớm tiễn người đàn ông có chút tuấn lãng này đi thì tốt hơn, bằng không sẽ xảy ra chuyện.
Kỳ thật không cần các cô khuyên nhủ, Vương Huyên cũng không muốn ở lại chỗ này, xoay người rời đi.
"Anh không được đi!" Ngô Nhân khó chịu, tránh khỏi Chu Đình, nhìn ra được thân thủ bất phàm của cô, có chút bản lĩnh Cựu Thuật, mấu chốt nhất chính là, trên cánh tay tuyết trắng của cô hiện ra lam vụ nhàn nhạt, là một người tu thành siêu thuật!
Ở giai đoạn này, phàm là người trẻ tuổi luyện thành siêu thuật, bối cảnh đều không đơn giản.
Vương Huyên dừng bước, nhìn cô một cái, nói: "Cô đừng động thủ với tôi, một khi bản năng thân thể của tôi nhận định cô là địch nhân, có uy hiếp tính mạng đối với tôi thì cho dù là phụ nữ thì tôi cũng đánh."
Hắn tự nhiên sẽ không động thủ ở chỗ này, chỉ là đang hù dọa đối phương mà thôi, nói đến đây hắn còn nhìn thoáng qua Chu Đình.
Chu Đình khẽ bĩu môi, Vương Huyên chết tiệt này, không đáp ứng giao tình của cô, buộc cô không thể không mở miệng khuyên can bạn thân, hơn nữa còn nhắc tới chuyện của anh trai cô.
"Chị Ngô Nhân, chị không cần động thủ với anh ta, anh trai em... cũng bị anh ta đánh cho bị thương." Chu Đình nhỏ giọng khuyên nhủ.
Nghĩ đến ông anh trai Chu Vân của mình, cô liền có chút câm nín, hôm nay mới được người khiêng trở về, nghe nói, anh trai cô đã không còn hận Vương Huyên nữa, cảm thấy người này rất phúc hậu, đánh thắng nhưng cũng không có xuống tay nặng. Hiện tại anh trai cô đặc biệt hận một đứa con lai, sau khi trở về, chỉ trong nửa ngày này đã lải nhải không dưới trăm lần.
Trên thực tế, trong một khách sạn bảy sao, Chu Vân bây giờ vẫn còn la ó: "Con lai mắt xanh, sớm muộn gì tao cũng phải cắt đứt ngũ chi bách hài của mày, đừng để tao lại gặp được mày!"
Tầng cao nhất của cao ốc Thương Đỉnh, thân thể Ngô Nhân thoáng cứng đờ, cô thật đúng là sợ gặp phải một 'hỗn nhân' không nói hai lời đã đánh cô một trận, vậy thì rất mất mặt, hiện tại bên người cũng không có người máy cùng bảo tiêu đi theo.
- Giải thích "Hỗn nhân" là người hồ đồ, thô bạo. Hết giải thích.
Lúc này, bạn cùng lớp đại học Liễu Vân của Vương Huyên tiến lên, kéo ống tay áo Vương Huyên, nói: "Hôm nay đừng nói nhiều, cứ như vậy quên đi, Lăng Vi bị cha mẹ cô ấy mang theo... gặp gỡ phụ huynh nhà trai."
Quả nhiên, chuyện này cùng suy đoán của Vương Huyên không sai biệt lắm, hắn gật gật đầu không nói cái gì, nếu đã sớm tách ra, hắn không có quyền can thiệp vào cuộc sống của người khác.
Liễu Vân lại nhỏ giọng nói với hắn vài câu, nhà trai họ Ngô.
Vương Huyên nhất thời hiểu được, vì sao sau khi Ngô Nhân nhìn thấy hắn xuất hiện, thần sắc lại không tốt nhất.
"Chuyện làm ăn hiện tại của Chu gia, Lăng gia, Ngô gia tựa hồ gặp phải chuyện rất phiền toái, cho nên hôm nay tâm tình chị Ngô Nhân có chút không tốt, nóng tính lớn hơn bình thường một chút, ngày thường cô ấy không phải người như vậy." Liễu Vân nhỏ giọng nói.
Vương Huyên cũng nhìn cô với cặp mắt khác xưa, nữ sinh này thoạt nhìn rất nhu nhược, nhưng kỳ thật người lanh lợi tháo vát, EQ rất cao, quen biết thông qua Lăng Vi, lúc này mới bao lâu đã thân quen với đám người Ngô Nhân, Chu Đình, trở thành bạn thân như vậy, thật sự có chút không đơn giản.
Đồng thời hắn ý thức được, hôm nay động thủ ở núi Thanh Thành còn có người của Ngô gia, hắn chỉ có thể nói có lỗi, phá hủy "làm ăn" của ba nhà các người.
Nghĩ tới đây, Vương Huyên không kìm được cười, hắn nhìn về phía Ngô Nhân, nói: "Xin lỗi, tạm biệt!"
Hắn không muốn ở lại nữa, cũng không cần phải so đo cái gì nữa.
Ngô Nhân ngẩn ra, vốn dĩ trị số tức giận sắp nổ tung, thật không ngờ hắn lại nhẹ nhàng biểu đạt một câu áy náy như vậy.
Cô thản nhiên mở miệng, nói: "Vương Huyên, anh đã ở lại Cựu Thổ, nghe nói còn đang làm việc ở thành phố này, sau này cứ yên tâm đi, đặt chân xuống đất làm việc và sinh hoạt cho tốt đi, không cần dây dưa cái gì nữa, chúc anh mọi việc thuận lợi."
Vương Huyên trực tiếp dừng bước, sau đó xoay người lại, hắn vốn không muốn nói, nhưng hiện tại cảm thấy cần phải làm cho người phụ nữ này thanh tỉnh một chút.
"Thứ nhất, tôi cũng không biết Lăng Vi sẽ cùng người nhà sẽ ở chỗ này gặp gia trưởng, cũng không thể nào nói đến tôi tới nơi này dây dưa. Thứ hai, trong những dịp như vậy, nếu cô cảm thấy không xấu xí, có thể tiếp tục làm khó dễ, mất mặt không phải là tôi, nhưng tôi cảm thấy, ngay cả khi các cô có hiểu lầm nào đó thì cũng xin vui lòng buông tha cho nhau. Thứ ba, nhân sinh đều có lựa chọn riêng, nếu là ngoài ý muốn gặp nhau, có thể chào hỏi lẫn nhau, không cần cuồng loạn, tôi chúc Lăng Vi mọi thứ đều tốt. Đương nhiên, đối với cô, bất kể là có hiểu lầm hay không, hay là có nguyên nhân nào khác, từ nay về sau xa lạ. Thứ tư, tạm biệt!"
Vương Huyên nói xong những lời này thì liếc mắt nhìn vào nhà hàng Lưu Kim Tuế Nguyệt, vừa lúc nhìn thấy Lăng Vi nhìn về phía này, hiển nhiên tranh chấp bên ngoài đã khiến cho những người ở bên trong chú ý tới.
Vương Huyên gật gật đầu với cô, không đợi cô có phản ứng gì, xoay người sải bước rời đi.