Vương Huyên tâm linh yên tĩnh, tập trung tư tưởng, đang nhập vào trong yên tĩnh, nhưng vẫn nhạy bén mà cảm nhận có mấy ánh mắt đang chú ý đến mình.
Hắn mở mắt, nhìn chăm chú ra ngoài khu rừng.
Bốn bạn học đến từ Tân Tinh kinh ngạc, bọn họ còn cách rất xa, Vương Huyên lại cảm giác được, nhận ra có người ngoài đến sao?
"Các cậu nhìn thấy không? Lúc cậu ta vừa mở mắt, trong mắt có mấy đốm ráng vàng tan ra đấy." Chu Khôn trong bốn người thấp giọng nói.
Vương Huyên ngừng lại, thải khí và nội dưỡng kết thúc, sắc mặt của hắn hồng hào, tinh thần xán lạng, ngay đến mái tóc của hắn cũng tựa như đang tỏa sáng rực rỡ trong ánh nắng ban mai.
Bốn người bước nhanh tới.
Tô Thiền tính tình hoạt bát lanh lợi, chào hỏi từ xa xa: "Vương Huyên, hình như mới nãy tôi thấy cậu phát sáng đó!"
Dáng người của cô cao gầy, cũng không hề sợ lạnh một chút nào, mặc váy ngắn hơi lộ vai, làm cho đôi chân dưới lớp vớ càng thêm có vẻ vừa thẳng vừa dài, mái tóc dài đen nhánh buông xõa tự nhiên trên vai, khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp nở một nụ cười, đôi mắt xinh đẹp mà có thần.
Vương Huyên cười: "Tôi có thể hiểu là cậu đang khen tôi khôi ngô tuấn tú, rực rỡ dưới ánh mặt trời không?"
Thân hình của hắn thẳng tắp, tắm trong ánh nắng ban mai, khi cười rộ lên quả thật có chút chói mắt, hai mắt sáng ngời có thần, hàm răng trắng tinh, cả người hết sức xán lạn.
"Tự luyến!" Tô Thiền bĩu môi.
Chu Khôn không nhịn được hỏi: "Vương Huyên, cậu luyện thành Thải khí thuật rồi sao?"
Khuôn mặt cậu ta trắng nõn, lông mày xanh đôi mắt đẹp, chỉ là cả người hơi mang khí chất u buồn, thực ra thể chất rất tốt, nhưng lại luôn làm cho người ta cảm giác thiếu rèn luyện.
Mấy người đến từ Tân Tinh, làm bạn cùng lớp mấy năm, bọn họ cũng xem như khá quen thuộc với Vương Huyên.
Vương Huyên gật đầu: "Sắp tới miễn cưỡng xem như luyện thành."
Trong bốn người, Từ Văn Bác ngày thường tương đối cao ngạo lạnh lùng, rất ít giao tiếp với bạn học Cựu Thổ, hiện tại lại không nhịn được mở miệng, mang theo vẻ tiếc giùm.
"Cựu Thuật, từ khi bắt đầu xuất hiện cho đến bây giờ, thật sự là rất xa xưa, hiện tại cũng có chút lạc hậu rồi." Hắn lắc lắc đầu.
Buổi sáng ánh nắng dồi dào, nhưng gió thu thổi tới, lá rụng bay lên, vẫn có chút lạnh lẽo.
Lý Thanh Trúc người cũng như tên, nhu hòa điềm đạm, mang theo phong độ trí thức, ôn hòa mà mở miệng: "Không thể nói như vậy được, Cựu Thuật ít nhất có thể cường thân kiện thể, tăng cường tuổi thọ, hơn nữa tục truyền còn có một số người cổ đại có khả năng rất lợi hại nữa."
Mấy người đến từ Tân Tinh đều biết, con đường này đã không còn khả thi, hiện giờ bị vứt bỏ, cô chỉ là đang an ủi Vương Huyên mà thôi.
Tuy rằng trong lòng Vương Huyên có chút xúc động, nhưng lại không hối hận khi lựa chọn con đường này, lúc ban đầu, hắn là vì hứng thú cho nên mới nghiên cứu Cựu Thuật, cũng không phải là ôm mục đích hiệu quả và lợi ích.
Huống hồ, hắn vốn không từ bỏ chuyên ngành tự động hóa ban đầu của mình, sớm đã thuận lợi lấy được bằng rồi.
Từ Văn Bác lắc lắc đầu: "Những cái truyền thuyết đó đều không có cơ sở, huống chi, sinh ra ở thời đại này, khoa học kỹ thuật rất xán lạn, dù cho đúng là có lợi cho người cổ đại, nhưng nếu bọn họ sống lại ở thời hiện đại, đối mặt với phi thuyền, máy móc binh chủng..., cũng đều không có chút ý nghĩa gì."
Nhưng khi nhìn về phía xa xa, trong mắt cậu ta lại rất tha thiết, như là có ánh lửa đang cháy lên, bởi vì cậu ta biết, bên phía Tân Tinh còn có phát hiện làm chấn động lòng người, đó là một sự lựa chọn tốt hơn, khiến cho cậu ta âm thầm kích động, nội tâm sôi trào vô cùng!
Mấy người lại trò chuyện trong chốc lát, Tô Thiền cười nói với Vương Huyên, đừng tập trung vào Cựu Thuật quá, dù sao cũng đã tốt nghiệp, nên suy nghĩ về vấn đề công việc một chút.
Mấy người đến từ Tân Tinh đều biết, sau khi chọn sai con đường, thì dù có cố gắng thế nào cũng vô ích.
Chu Khôn há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể bất đắc dĩ mà vỗ vỗ đầu vai của Vương Huyên.
Vướng phải răn đe của trưởng bối trong nhà, tình huống bên Tân Tinh còn chưa rõ ràng, cậu ta không thể tiết lộ bất kỳ tin tức gì, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn bảo mật nghiêm ngặt.
"Tôi chúc các cậu trở về Tân Tinh đường sá thuận lợi, bảo trọng!" Vương Huyên gật đầu, hắn biết, nếu không có ngoài ý muốn, sau này sẽ rất khó gặp lại.
Cánh cửa Tân Tinh đã sớm đóng lại với Cựu Thổ, nếu không phải được bên kia chủ động lựa chọn, người dân bên này sẽ khó di cư đến đó.
"Nếu như trước khi đi có cơ hội thì tôi sẽ mời các cậu uống rượu." Vương Huyên cười nói.
Bốn người vốn đã xoay người rời đi, nhưng Chu Khôn vẫn lảo đảo một cái, cậu ta biết Vương Huyên đang cười mình.
Ngày thường cậu ta hơi mang khí chất u buồn, không nói nhiều lắm, nhưng một khi say rượu thì sẽ hoàn toàn buông thả bản thân, miệng lưỡi lưu loát, nói liên thiên không ngừng.
Ba năm trước đây, chính là Vương Huyên và Tần Thành uống rượu với cậu ta, làm cho cậu ta say nát bét, bản thân cũng không biết đêm đó đã nói cái gì.
Vương Huyên nhìn chăm chú bọn họ đi xa.