Sau khi Chu Khôn rời đi một lúc lâu, Vương Huyên vẫn còn trầm mặc, suy nghĩ về con đường Cựu thuật.
"Có thể nhìn thấy điểm cuối cùng sao? Tuy tương lai mờ mịt nhưng tôi vẫn muốn đi tiếp, đến điểm cuối kia xem một chút, tôi vẫn muốn tiếp tục khai phá nó." Vương Huyên tự nói.
Tần Thành tiến đến gần, nói: "Lão Chu cũng đủ say rồi, cậu ấy nói cho chúng ta biết không ít tin tức."
Vương Huyên gật đầu.
Sau đó không lâu, hắn và Tần Thành tạm biệt mọi người, rời đi trước.
"Sắp phải rời khỏi đây rồi, tôi phải đi xử lý chuyện tình cảm của mình chút đã, lão Vương này, tôi phải biến mất hai ngày để vững chắc hậu viện." Trên đường Tần Thành lẩm bẩm không ngừng.
Hắn say thành dạng này rồi nên không có cách nào lái xe, đương nhiên có người đưa bọn họ trở về.
Nhưng chỉ đến giữa trưa ngày hôm sau Tần Thành lại xuất hiện trước mặt Vương Huyên, hai mắt hắn đỏ ngầu, vẻ mặt vô cùng thất vọng.
"Tôi hào hứng nói với cô ấy rằng tôi sẽ đi Tân Nguyệt, về sau có cơ hội chuyển đến Tân Tinh, kết quả cô ấy lại lạnh lùng nói với tôi hai chữ chia tay."
"Tôi nói tôi nhất định sẽ trở về đón cô ấy đi cùng, nhưng cô ấy bảo sẽ không chờ tôi."
"Quá tuyệt tình, cố ấy không nói nhiều, trước sau cộng lại chỉ có mấy chữ, thẳng thắn dứt khoát!" Tần Thành muốn khóc lên.
Nhưng Vương Huyên nhìn hắn lại muốn cười, cảm thấy cô gái kia cũng rất thú vị. Cô gái này hắn đã gặp qua trước năm thứ ba đại học, hắn biết cô gái này rất đáng tin cậy.
"Cậu không hỏi cô ấy vì sao à?"
"Hỏi chứ, cô ấy bảo không muốn phí thời gian, xa cách quá lâu hai chúng tôi sẽ trở nên lạ lẫm, thà rằng chia tay sớm sẽ bớt đau khổ."
Sau khi Vương Huyên nghe nói, khẽ thở dài: "Cô gái này cũng không tệ, rất quả quyết, có cá tính, không làm bộ làm tịch, mà những lời cô ấy nói cũng là sự thật, tương lai có nhiều thay đổi, với tính cách của cậu, nói không chừng rời đi không bao lâu đã quên người ta rồi."
"Lão Vương, cậu xem thường tôi quá!" Tần Thành tức giận, nói: "Tôi thật sự rất thích cô ấy!"
Vương Huyên mỉm cười, phớt lờ hắn ta.
Tần Thành vội nói: "Không phải cậu nghĩ tôi thích Triệu Thanh Hạm chứ? Làm sao có thể ? Tôi xem cô ấy là nữ thần, chẳng qua là thưởng thức đơn thuần mà thôi, làm sao chọn cô ấy làm vợ chứ, nói chung không thích hợp để ở chung. Mà dù tôi có ý thì người ta cũng trốn tránh tôi, tôi cũng hiểu được. Tôi đoán dù cô ấy chọn lão Vương cậu cũng không cân nhắn đến tôi đâu."
"Cậu có biết nói chuyện hay không thế? Cái gì mà chọn với không chọn, làm như không còn ai khác cô ấy mới chọn tôi vậy, đừng có kéo người ta vào."
"Nhìn không ra lão Vương cậu cũng kiêu ngạo như vậy, bằng không lần sau gặp mặt tôi sẽ nói với Triệu nữ thần, dù cô ấy có chọn cậu thì cũng chưa chắc cậu đồng ý, được chứ?"
Vương Huyên không thèm để hắn vào mắt.
Tần Thành nhìn thấy hắn bình tĩnh như thế, có chút nóng nảy, nói: "Lão Vương, cậu mau nghĩ biện pháp giúp tôi đi, nếu như hậu viện không yên tôi thật không cam tâm."
Vương Huyên gật đầu, nói: "Cô gái này tôi đã gặp qua rồi, đã ăn với nhau bữa cơm, cô ấy rất tốt, cậu phải cố gắng tranh thủ, không được bỏ lỡ."
"Tranh thủ như nào?"
"Nguyên nhân chủ yếu là khoảng cách địa lý giữa các cậu, gia đình hai bên có quan hệ làm ăn trong Thâm Không, là nhà cung cấp hàng đầu, cậu có thể nhờ quan hệ tìm người đi qua con đường này để gửi thư, ảnh,... Nói với cô ấy, hai người có thể liên lạc với nhau, không phải xa cách nhiều năm nên chia tay là không cần thiết, còn sau này thế nào thì cứ để thời gian trả lời."
"Được rồi, tôi đi ngay!" Tần Thành nhanh chóng xoay người chạy đi.
Nửa canh giờ sau, Vương Huyên ra khỏi khuôn viên trường, đi dạo một mình trên vỉa hè, hai bên đường có rất nhiều cổ thủ, lá vàng rụng đầy đất.
Hắn đi đến cuối con đường, đi vào trong một tòa nhà cao tầng.
Mặc dù tòa nhà này rất cao, nhưng người ra vào không nhiều, có chút vắng vẻ, hắn vừa đến gần thang máy đã có người ngăn lại.
Vương Huyên không nói gì, lấy ra một tấm danh thiếp bằng vàng rồi đưa tới.
Đồng tử của mấy người đứng trước thang máy thu nhỏ lại, một người trong đó im lặng làm dấu tay xin mời hắn vào thang máy.
Vương Huyên gật đầu, bước chân đi vào, có người đi theo bên cạnh hắn.
Hai người cùng đi xuống thang máy.
Cuối cùng, thang máy ngừng lại dưới tầng mười ba, một tầng ngầm hiếm có.
Sau khi ra khỏi thang máy Vương Huyên thích ứng một chút không gian mờ ảo, ánh đèn le lói, phía dưới xây dựng không giống kiểu hiện đại ngược lại giống như một hang động được khai quật.
Có người dẫn đường, đi qua bảy tám khúc cua, xuyên qua hang đá ngầm, đường đi quanh co mãi cho đến khi tiến vào một phòng đá, không gian mới trở nên sáng ngời.
Bố cục của nơi này rất hiện đại, giống như văn phòng xa hoa cực lớn không có gì khác biệt, có một người đàn ông ngồi sau bàn làm việc.
"Cuối cùng cậu cũng tới." Hắn có mái tóc dày đen nhanh, trên mặt mang theo mặt nạ màu xanh, nghe giọng nói của một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi.
"Tôi tốt nghiệp xong rồi, đã rời khỏi phòng thí nghiệm Cựu thuật hiện tại khá rảnh." Vương Huyên bình tĩnh trả lời.
"Đinh!"
Trong tay người đàn ông trung niên mang mặt nạ màu xanh phát ra tiếng vang thanh thúy, giống như tiếng vàng ngọc va chạm.
Đồng tử Vương Huyên co lại, hắn nhìn thấy rõ vật ở trong tay người đàn ông trung niên, đó là hai khối thẻ tre, giáo sư Lâm từng nói qua vật kỳ lạ này.
"Ồ, cậu cũng biết cái này sao? Cậu đã lựa chọn vậy để tôi đưa cậu một cái."
Người đàn ông trung niên mang theo mặt nạ màu xanh nhẹ nhàng ném qua, một khối thẻ tre vàng óng rơi vào trong tay Vương Huyên, trĩu nặng, đặc biệt ép xuống.
Vương Huyên cúi đầu nhìn hình ảnh được khắc trên thẻ tre vàng óng.