Chương 30: Vũ Hóa (2)

Thâm Không Bỉ Ngạn

Thần Đông 16-02-2024 16:50:22

Tiếng máy móc vang lên liên tục, mấy cánh cửa đá không ngừng được mở ra. "Đào tới rồi, địa cung rất lớn!" Tiếng la từ bên trong truyền ra. "Có một tòa tế đàn, tìm được rồi, phía trên thờ phụng một văn tự màu vàng." Tiếng kêu kích động từ trong địa cung truyền đến, một đám người hoan hô không ngừng. Người canh giữ ở cửa không kìm nén được, không ít người đợi khói bụi tan hết vọt vào theo, muốn nhanh chóng nhìn thấy di vật có liên quan đến Liệt Tiên Canh giữ ở cửa vào người kìm nén không được, không ít người đợi trọc khí tan hết, vọt vào theo, muốn ngay lập tức quan sát di vật có khả năng liên quan đến Liệt Tiên. Hô hấp của Hắc Hổ, Diêu Tử, Phong Tranh cũng đều trở nên dồn dập, bọn họ đều là người luyện Cựu thuật nên càng xem trọng di vật của Liệt Tiên. Thanh Mộc vẫn còn khá bình tĩnh, không nói lời nào, trầm mặc đến thời khắc cuối cùng. Diêu Tử nói: "Đều là vật phẩm trân quý của Cựu Thổ, kết quả chưa tới trăm năm đã bị bọn họ cướp sạch sẽ, dù gì lần này cũng không thể để bọn họ đắc thủ." "Đã đến lúc rồi." Thanh Mộc dùng mật đàm liên hệ với Lão Mục, nói: "Lão Mục, động thủ!" Tiếp đó, ông ta lại ra lệnh cho tổ hai và tổ ba hành động, giải quyết vũ khí năng lượng cao của đối phương đang mai phục trong hẻm núi. Đầu tiên là người máy ở gần địa cung đều gặp trục trặc, có con trực tiếp đổ xuống, có con rung lên đồm độp, tia lửa điện văng tung tóe. Nếu không giải quyết sớm những người máy này sẽ rất phiền phức, bọn chúng đao thương bất nhập, còn mang theo vũ khí tối tân, có thể xem là những sát thủ lớn. Cho dù bọn chúng có cầm đao đối kháng, cũng có lực sát thương rất mạnh. Ầm. Trong núi truyền đến làn sóng xung kích mạnh mẽ, vũ khí năng lượng cao của nhà họ Chu và họ Lăng sớm đã bị giải quyết. "Đều hạ hết rồi?" Sắc mặt Vương Huyên không tốt lắm, nhiều mạng người chết như vậy hắn chưa từng trải qua lần nào. Thanh Mộc tỉnh táo đáp: "Không có, phần lớn chỉ bị chấn động ngất đi, chủ yếu là vô hiệu hóa vũ khí của bọn họ." Ầm! Ngay sau đó, vụ nổ phát sinh bên ngoài địa cung khiến đất đá sụp xuống, chôn vùi lên cửa ra vào. Bên trong địa cung có tiếng rống giận dữ truyền ra, tất cả mọi người bị chặn ở bên trong. Khắp nơi không có động tĩnh, cũng không người đến chi viện những người bị nhốt. Thanh Mộc quan sát chốc lát mới lại bắt đầu hạ mệnh lệnh: "Tổ năm, tổ sáu đi tới, chờ đợi thời cơ tiến vào địa cung." "Muốn khiến bọn họ bị chết ngạt sao?" Vương Huyên cảm thấy lạnh lẽo, dạng thám hiểm này khác xa với tưởng tượng của hắn. Hắc Hổ lắc đầu nói: "Không, dưới tình huống bình thường chúng ta không sát sinh, chờ bọn họ thiếu dưỡng khí rồi bất tỉnh, chúng ta liền sẽ đào mở cửa vào đi vào." Thanh Mộc nói: "Thật hi vọng có thể phát hiện được truyền thừa phương sĩ lợi hại hơn, tương lai chúng ta không có đường ra, cho dù là cao thủ Cựu thuật nhưng trước vũ khí nóng cũng trở nên yếu đuối." Ông ta cảm thấy, sinh ra ở thời đại này người luyện Cựu thuật cảm giác thật bất lực, đối với bọn họ mà nói con đường phía trước không nhìn thấy hy vọng. "Tiếng động này không đúng, bọn họ đang dùng vũ khí năng lực vũ mở ngược vách núi, muốn tẩu thoát từ phía khác." Thanh Mộc đứng lên, không chỉ ra lệnh cho tổ năm, tổ sáu ở bên ngoài đến mà còn ra lệnh cho tổ hai, tổ ba, tổ bốn đến đây vây bắt. Hắc Hổ xem thường, nói: "Bọn họ có thể đào bới ra ngoài bao xa? Ngọn núi này rất lớn." "Cậu đừng quên núi Thanh Thành đã bị đào qua hàng chục hàng trăm lần, dưới mặt đất đều trống rỗng, có rất nhiều con đường giống mạng nhện, biết đâu bọn họ có thể đào thông một đầu, đến lúc đó chúng ta muốn đuổi theo cũng rất phiền phức." Ầm. Cửa vào bị nổ tung, con đường được dọn dẹp mở ra. Lúc này, mấy tổ khác cũng đã đến. Vương Huyên yên lặng chuẩn bị, lưng mang kim đao, tay cầm súng năng lượng, loại vũ khí này có thể điều chỉnh công suất phóng xuất năng lượng, đồng thời có hai tác dụng, gây chết và ngất. Hắn rất ngượng tay, dù sao cũng mới cầm lên tay không bao lâu, hắn lựa chọn công xuất hiện quả thấp nhất. "Bọn họ còn chưa mở thông lòng núi, đi, cẩn thận một chút, xông đi vào!" Thanh Mộc hô lớn, súng năng lượng trong tay ông ta trực tiếp quét ngang đi vào. Trong tiếng rên rỉ, trong lòng núi lại truyền đến tiếng ngã xuống đất. Đột nhiên, Thanh Mộc bổ nhào về phía trước, cùng lúc đó Vương Huyên cảm giác lông tóc dựng đứng, hắn cũng thuận thế ngã xuống đất. Bịch một tiếng, ngực Diêu Tử bên cạnh hắn xuất hiện một cái lỗ máu trong suốt, trang phục phòng hộ cũng không ngăn cản được, máu tươi phun tung toé khắp nơi Diêu Tử ngã trên mặt đất, không kịp thốt lên một tiếng đã mất mạng. Cảnh tượng này tác động rất lớn đối với Vương Huyên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người bị giết, mà lại chết trước mặt hắn. Mặc dù tâm trí hắn vững vàng nhưng vẫn bị xúc động mạnh, nội tâm run rẩy không thôi, đây là một mạng người, một khắc trước còn hoạt bát nói cười, sóng vai cùng hắn mà đi, khắc sau đã chết thảm trên mặt đất. Hắn tự hỏi bản thân đưa ra lựa chọn con đường này có phải sai lầm rồi không? Không giống với những gì hắn tưởng tượng. Hắn có cha mẹ, có người thân trong nhà chờ hắn, hắn không thể chết ở đây được. Vương Huyên cố khiến bản thân trở nên tỉnh táo, dù có thế nào cũng phải sống sót, điều kiện thám hiểm cũng phải bảo đảm tính mạng.