Ở thời đại này, một thanh vũ khí nóng có thể tiêu diệt cao thủ trong lĩnh vực Cựu Thuật, nếu như có thể luyện thành Kim Thân Thuật, sinh mệnh trực tiếp trở nên kiên cường.
"Chu Vân Không, Chu Minh Hiên, đều họ Chu, đừng nói người trước là tổ tiên của Chu gia nhé?"
Nhưng rất nhanh Vương Huyên lại lắc đầu, không có chuyện trùng hợp như vậy, còn nữa, nếu như là vật tổ truyền, cũng không có khả năng Chu Minh Hiên sẽ tặng người khác.
"Nhìn trang giấy của quyển bí tịch này cũng chỉ có lịch sử hơn hai trăm năm, phỏng chừng hẳn là người đời sau sao chép lại, sau khi tôi nghiên cứu, cảm thấy hẳn là chân kinh."
Từ khi giáo sư Lâm không thể thực chiến thì đổi sang nghiên cứu lý thuyết, cùng khảo chứng các loại cổ pháp Cựu Thuật, ánh mắt của ông rất độc, phán đoán chính xác.
Vương Huyên thở dài nói: "Hôm nay, quyển bí tịch này làm cho tôi rất xúc động, nếu nó phóng đại như vậy, những kinh văn Cựu Thuật khác có phải cũng như vậy hay không?"
Đây là nguyên nhân cơ bản khiến hắn thỉnh giáo sư Lâm, quyển bí tịch Chu Minh Hiên tặng này làm nhiễu loạn tâm tư của Vương Huyên.
Truyền thuyết về Cựu Thuật có đáng tin cậy không? Tỷ như phương sĩ Tiên Tần, pháp cùng lộ bọn họ lưu lại, không phải cũng bị phóng đại vô hạn chứ?
Giáo sư Lâm lắc đầu, nói: "Không nghiêm trọng như cậu tưởng tượng đâu, phóng đại như Kim Thân Thuật chỉ là một ngoại lệ, chỉ có một số ít kinh văn mới có thể như vậy, chủ yếu là có liên quan đến hoàn cảnh lịch sử lúc đó. Ví dụ như thời đại đó, ngay cả chiến báo của quan lại cũng như thế, một lần chiến dịch, chém đầu cùng tù binh cũng chỉ có mấy trăm người, nhưng cuối cùng lại thật sự dám viết thành phá địch mấy vạn, thi thể khắp nơi. Quan lại còn như vậy thì có thể tưởng tượng dã sử dân gian sẽ như thế nào."
Vương Huyên nghe mà câm nín, vì sao lại cảm giác luyện Cựu Thuật nhất định phải hiểu biết rất nhiều mới được nhỉ? Ngoại trừ phải đi lật đạo tàng ra, chẳng lẽ còn phải đi đọc thêm một ít lịch sử?
Giáo sư Lâm nói thêm: "Về thực lực của phương sĩ Tiên Tần, trải qua một số kiểm nghiệm của viện nghiên cứu sinh mệnh của Tân Tinh, mới cho ra kết luận cuối cùng."
Các tài phiệt, viện nghiên cứu đã từng đào lên được một ít thi thể phương sĩ thời Tiên Tần ở Cựu Thổ, đã từng xét nghiệm, phân tích, kết luận có thể tin cậy.
"Cho nên, cậu không nên hoài nghi hào quang của Cựu Thuật năm đó, muốn đi tiếp con đường này, lòng tin rất quan trọng."
Vương Huyên nhất thời nghiêm túc, nói: "Lỗi do tôi đã quá dễ dãi, trúng phải kế của bọn họ khiến suy nghĩ bị lệch đi, tôi vốn là bởi vì cảm thấy hứng thú mới gia nhập lớp thí nghiệm Cựu Thuật, về sau lại muốn không ngừng tiếp tục thăm dò."
Trong lĩnh vực thuật Cựu Thuật, hắn chưa bao giờ mê tín, mới đầu là muốn đi theo dấu chân tiền nhân tiến về phía trước, cuối cùng hắn phải tự mình kiểm chứng con đường này.
Giáo sư Lâm có chút cảm động, nói: "Bây giờ văn minh khoa học kỹ thuật rực rỡ, đối với người luyện Cựu Thuật mà nói, thời khắc nào cũng có thể cảm nhận được áp lực cực lớn vô biên."
Vương Huyên gật đầu, nhưng tín niệm trong lòng lại càng kiên định, nếu như đi đến cuối đường, Cựu Thuật không còn đường để đi, như vậy hắn hy vọng bản thân có thể tạo ra sự khác biệt!
Buổi tối, Vương Huyên ở nhà nghiên cứu Thể Thuật, tìm hiểu căn pháp, cuối cùng xuống lầu đi ra khu rừng nhỏ bên ngoài tiểu khu, đón ánh trăng bắt đầu thải khí, nội dưỡng.
Hắn thả lỏng bản thân, trong lòng vô cùng trong sáng, ánh trăng nhu hòa cùng trắng tinh lấp đầy tâm linh, lúc này trong ngoài hắn thông suốt, cảm giác siêu cường.
Đột nhiên, Vương Huyên cảm thấy trán mình dường như căng thẳng, trướng lên, phảng phất như bị thứ lợi khí bén nhọn nào đó đâm thủng, hắn sởn tóc gáy, nội tâm kinh hãi, theo bản năng nghiêng người, hoàn toàn dựa vào bản năng làm ra động tác tốc độ cao.
Sưu!
Một tiếng vang nhỏ, hắn cảm giác huyệt thái dương nóng lên, một luồng khí lưu đáng sợ lướt qua bên tai, một ít sợi tóc đứt gãy, phát ra mùi khét.
Sưu!
Ngay sau đó, Vương Huyên giống như một con báo săn nhanh nhẹn, chui vào trong rừng cây dày đặc trong tiểu khu.
Đây là một tiểu khu cũ kỹ, cây cối ngày xưa trải qua mấy chục năm sinh trưởng, đều sớm đã là đại thụ che trời, đặc biệt rậm rạp, trong nháy mắt che đi thân ảnh Vương Huyên.
Vương Huyên hiện tại, hai mắt sắc bén như hai thanh thanh kiếm sắc nhọn, ở trong rừng lạnh lùng nhìn chăm chú vào một phương hướng nào đó, đồng thời trái tim hắn đang kịch liệt nhảy lên.
Vừa mới nãy, hắn bị bắn!
Tử vong chỉ cách hắn một ngón tay, nếu như hắn không sớm nghiêng người di chuyển thân thể, như vậy đầu đã bị bắn thủng, tất phải chết không thể nghi ngờ!
Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận được khí lưu ba động đáng sợ mà viên đạn bay qua, bên tai có gió mạnh, sượt qua huyệt thái dương của hắn, khiến rất nhiều tóc bị cắt đứt.
Là ai? Dám dùng súng trong khu dân cư như vậy, quả thực là không kiêng nể gì cả, vượt qua tưởng tượng của người bình thường!