Vùng bụng Chu Vân đau đớn vô cùng, gục đầu xuống đất như con tôm luộc, sống lưng bị đập một cú nên nửa người cứng đờ không thể cử động.
Vì mệt mỏi nên Vương Huyên xem hắn như cái ghế, trực tiếp ngồi trên phần lưng gần bờ vai.
Người đàn ông trung niên mặc trang phục thời Đường, tuy thân thể hơi mập nhưng rất có khí chất, thấy cảnh này sắc mặt ông ta trở nên lạnh lùng.
Ông ta không nói gì, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua mọi người, khiến ai nấy đều không dám nhìn thẳng.
Duy chỉ có Vương Huyên không có phản ứng, hắn vẫn ngồi trên người Chu Vân như cũ.
Đám người áo đen đi sau lưng người đàn ông trung niên, bọn họ với thân thể cường tráng, rõ ràng đều là vệ sĩ chuyên nghiệp, trên người được trang bị vũ khí nóng, có người xông đến chỗ Vương Huyên quát: "Đứng lên!"
Vương Huyên không nói chuyện, tay phải rũ xuống, hai ngón tay trong lúc lơ đãng đặt trên huyệt thái dương của Chu Vân, những người có luyện qua Cựu thuật đều biết rõ điều này có nghĩa là gì.
Ở cấp độ như Vương Huyên, sinh mệnh lực đã vô cùng mạnh mẽ, dù đột nhiên gặp chuyện ngoài ý muốn trước khi chết ngón tay hắn vẫn có thể đâm chết đối phương theo phản xạ có điều kiện.
"Không ngờ chú cũng đến đây, như vậy không tốt lắm đâu." Triệu Thanh Hạm tiến lên.
Mấy người Chu Khôn, Khổng Nghị, Tô Thiền đều lễ phép chào hỏi, hiển nhiên bọn họ đều biết rõ người đàn ông trung niên này.
Người đàn ông trung niên quay đầu, lãnh đạm liếc nhìn những người hộ vệ kia, bọn họ lập tức im lặng rút trở lại phi thuyền.
"Vương Huyên thắng, Chu Vân đang làm ghế cho cậu ta à?"
Cô gái vẫn luôn cúi đầu không vui đi theo sau lưng người đàn ông trung niên lúc này cũng trợn tròn mắt, như từ trong cơn mộng du tỉnh lại.
Cô biết rõ Chu Vân rất mạnh, càng thường xuyên đề cập đến siêu thuật.
Trước kia, Chu Vân nhiều lần bày tỏ sự tự hào của mình rằng thời đại mới đã đến, tương lại chắc chắn có Liệt Tiên xuất hiện.
Hắn luyện Tân thuật thành công, tính cách lại mạnh mẽ, là người có tham vọng mãnh liệt với Liệt Tiên, thế mà hiện tại lại bị con mồi của mình đánh bại, còn bị xem như ghế ngồi.
"Vương Huyên, cậu đứng lên cho tôi!" Cô gái quát lớn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vương Huyên đang ngồi trên lưng Chu Vân.
Vương Huyên vẫn ngồi đó, không thèm để ý đến cô ta, lặng yên vận chuyển căn pháp của phương sĩ Tiên Tần giúp thân thể mỏi mệt được nguyệt quang bám vào, dần dần khôi phục tinh thần lực.
Người đàn ông trung niên vô cùng kinh ngạc, mặc dù ông ta không luyện Cựu thuật, nhưng kinh nghiệm rất phong phú, đương nhiên mắt nhìn người cũng rất chuẩn.
"Cậu còn nhỏ tuổi lại có thể luyện Cựu thuật đến cấp độ này." Ông ta chỉ nói một câu sau đó sau đó ôn hòa hỏi Vương Huyên có thể đứng lên nói chuyện hay không.
Nghe vậy Vương Huyên trực tiếp đứng lên, rũ bỏ vẻ mệt mỏi, dưới nguyệt quang to lớn ánh mắt hắn càng sắc bén hơn.
Nếu đối phương đã ăn nói khéo léo, sẵn lòng nói chuyện, đương nhiên hắn sẽ không coi thường, vừa rồi hắn không đứng dậy là cố ý tỏ rõ thái độ bình đẳng mà thôi.
Vương Huyên luôn luôn như thế, đối loại người mạnh mẽ, quen nắm giữ toàn cục hắn sẽ bảo trì khoảng cách nhất định, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Tần Thành nhanh chóng đi tới đứng gần hắn.
Cô gái trẻ tuổi như người mộng du đi sau lưng người đàn ông trung niên kia lấy lại tinh thần nhanh chóng vọt tới, đỡ Chu Vân dậy, hỏi hắn bị thương có nặng hay không.
"Tôi nên xưng hô với chú thế nào?" Vương Huyên khách khí hỏi.
"Tôi họ Chu, cậu có thể gọi tôi là chú Chu." Người đàn ông trung niên nhìn Vương Huyên dò xét, như muốn nhìn thấu hắn.
Vương Huyên không quá để ý, người có khí chất mạnh mẽ như cha của Lăng Vi cũng không trấn trụ được hắn, người trước mặt này còn thua kém đôi chút sao có thể gây áp lực với hắn được.
Tần Thành vỗ vỗ Chu Khôn, nhỏ giọng nói: "Những người họ Chu tối nay đều là người nhà cậu sao?"
Chu Khôn lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải rồi, Tân Tinh lớn như vậy, làm gì có chuyện chỉ cần họ Chu thì đều là người một nhà, ông ta là Chu Minh Hiên, chú của Lăng Vi."
Chu Vân, người đầu tiên luyện thành Tân thuật là con trai trưởng của Chu Minh Hiên, cũng là anh họ của Lăng Vi.
Mà cô gái mộng du đó là em gái Chu Đình của Chu Vân.
Chu Minh Hiên không nhúc nhích, nhìn Vương Huyên trọn vẹn ba phút, đến mức thân thể ông ta trở nên cứng ngắc lúc này mới bất đắc dĩ cười cười.
"Trẻ tuổi thật tốt. Đã sớm nghe nói qua tên của cậu, giờ mới gặp, cảm giác không tệ chút nào." Ông ta cười khẽ gật đầu.
Vương Huyên cũng cười, mấy lời này nghe cho vui thôi.
"Chú Chu, hôm nay mọi người đến đây có chuyện gì không?" Tô Thiền lên tiếng hỏi thăm, đồng thời cũng thể hiện sự bất mãn của một số người có mặt ở đây.
Dù sao nơi này cũng là nơi bọn họ họp lớp, Chu Vân lại chạy tới gây rối, rất nhiều người đều biết chuyện gì xảy ra.
Chu Minh Hiên thở dài: "Còn không phải là vì Chu Vân sao? Tôi vì nó mà đến, nó chỉ nắm một chút về Tân thuật đã không biết trời cao đất rộng, mấy ngày trước tìm mười mấy người giao thủ, đi khắp nơi tìm người so tài. Sau khi biết nó đến đây ta lập tức chạy đến, lần này phải đánh nó tuốt da, đóng cửa nửa năm không cho phép ra ngoài."