Q1 - Chương 003: Na Cáp do Vân Sơ nuôi lớn đấy.

Đường Nhân Đích Xan Trác

Kiết Dữ 2 16-10-2023 12:27:10

Tắc Lai Mã thường nói, nàng là tuyệt thế mỹ nhân hiếm có trong người Hồi Hột, Vân Sơ càng là mỹ nam tử chưa từng có, vậy Na Cáp phải là đệ nhất mỹ nhân tương lai của bộ lạc. Vân Sơ không biết tướng mạo người Đường chính tông của mình vì sao ảnh hưởng tới Na Cáp tóc vàng nhạt đôi mắt xanh lục, thấy hoàn toàn là vì Tắc Lai Mã dùng tướng mạo của Na Cáp che giấu lai lịch của Vân Sơ. Mưu kế vụng về như vậy mà người trong bộ lạc lại tin, rất nhiều nữ nhân trong bộ lạc thề thốt, khi Tác Lai Ma có cái bụng to, Vân Sơ là do bọn họ dùng chân đạp gậy đánh từ trong bụng Tắc Lai Mã lòi ra. Từ sau khi nghe truyền thuyết đó, Vân Sơ mới hiểu vì sao người Hồi Hột chỉ ở trong bụng mẹ đúng chín tháng. Na Cáp là ngoại lệ. Sau khi Tắc Lai Mã mang thai Na Cáp chín tháng, một vu bà dẫn một đám nữ nhân Hồi Hột cầm gậy gỗ sắp giúp nàng sinh con ra, khi đó Vân Sơ đã bảy tuổi cầm đao canh ở cửa lều, điên cuồng la hét vung đao. Tới khi chém vào mông vu bà mới giúp Tắc Lai Mã tránh được vận mệnh bị gậy đánh vào bụng lòi Na Cáp ra, Na Cáp mới được sinh ra đủ tháng một cách tự nhiên. Trẻ con sinh đủ tháng khỏe hơn trẻ bị dùng gậy gỗ đánh lòi ra. Khi Na Cáp mới biết bò đã có thể tìm chính xác con cừu có sữa trong chuồng, đồng thời chẳng cần ai dạy cũng biết bú sữa, bú no rồi còn cuộn mình nằm dưới bụng cừu, ngủ ngon lành ấm áp cùng với những con cừu khác. Vân Sơ vô số lần bế nó từ chuồng cừu về, nhưng chỉ cần có cơ hội, nó lại làm thế. Tắc Lai Mã rất kiêu ngạo, nàng cho rằng chỉ có người mẹ cưỡng hãn như nàng mới sinh ra được hai đứa trẻ ngoan, chẳng cần chăm lo cũng lớn lên khỏe mạnh. Vân Sơ thì không cần nói nữa, đứa bé này chưa bao giờ đem cứt đái dính lên người nàng, khi còn là cục thịt nho nhỏ đã biết thông qua tiếng khóc lớn hoặc kêu nhỏ để biểu đạt yêu cầu đái ỉa của mình. Khi biết đi liền biết tự bê bát sữa cừu, biết tự tìm những thứ thức ăn kỳ quái, càng chỉ cần có cơ hội là dũng mãnh nhào vào lòng nữ nhân có sữa, kéo vạt áo người ta bú lấy bú để. Có tấm gương tốt của Vân Sơ, Na Cáp có thói quen tự tìm cừu sữa để bú, Tắc Lai Mã thấy quá thường. Vân Sơ không tiếp nhận được cái lý luận của Tắc Lai Mã, chuyện nhà ai nhà nấy biết, khi đó y mà không làm thế, với cách nuôi con qua loa của Tắc Lai Mã, y đừng hòng mà sống được tới giờ. May là Na Cáp rất khỏe mạnh, từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng bị bệnh, không thể không nói trẻ ngốc đúng là được trời chiếu cố. Vân Sơ dùng nữ nhân bên cạnh tính, người Hồi Hột sinh mười đứa con thì hai phụ nhân tử vong, ba đứa bé chết non. Đây là trẻ con sinh ra từ mùa xuân tới mùa thu đấy, nếu là mùa đông, tỉ lệ tử vong cao tới chừng một phần ba. Mà trẻ con sống tới sáu tuổi như Na Cáp chỉ được chừng một nửa. Tắc Lai Mã giống nữ nhân Hồi Hột khác, nàng chỉ biết sinh con, không biết nuôi con, nếu không có Vân Sơ, Na Cáp đã chết tám lần rồi. Nói Na Cáp là con của Tắc Lai Mã, còn chẳng bằng nói là con của Vân Sơ, dù sao đứa bé này từ khi sinh ra tới giờ, cơ bản do y chăm sóc, Tắc Lai Mã chẳng giúp được gì. "Ca ca, chúng ta ăn hạn thát được không?" Gương mặt nhỏ nhắn của Na Cáp vừa mới được rửa sạch, nước dãi đã chảy xuống cằm. Vân Sơ thở dài lại dùng nước rửa mặt nó lần nữa. Y tin rằng chỉ cần mình kiên trì bền bỉ, nhất định có thể cứu thoát đứa bé này khỏi cách sống qua loa của người Hồi Hột. Áo da tốt ở chỗ không cần dùng nước để rửa, chỉ cần dùng cỏ mới mọc vò thành nắm lau một lượt là bỏ được vết bẩn trên đó. Khi Vân Sơ mặc áo da , buộc đai lưng, đi giày da cho Na Cáp xong, định gọi đàn cừu về nhà thì đằng xa đột nhiên truyền tới tiếng sói tru. "Uuuuu -" Na Cáp sợ hãi lao vào lòng Vân Sơ, Vân Sơ nhận ra ngay không phải tiếng sói thật, y hung dữ nhìn kẻ bày trò. Một thiếu niên đội mũ da cừu xách quần dắt con cừu cái từ hẻm núi đi qua, vừa đi vừa học tiếng sói tru, nhìn bộ dạng hắn và con cừu kia rất ân ái. Loại chuyện này bọn họ trước kia không tránh người khác, nhất là đám thiếu niên kiêu ngạo này, bọn chúng thậm chí thích khoe khoang chuyện này để được người khác tán dương. Vân Sơ là thiếu niên dũng mãnh nhất trong bộ tộc Bạch Dương Hồi Hột. Y là thiếu niên đầu tiên của bộ tộc Bạch Dương dám leo lên vách núi bắt dê rừng. Cũng là thiếu niên đầu tiên có thể dùng tay không hàng phục cừu sừng cong. Càng là đứa bé có thể dùng sức một mình ẩu đả tập thể với mười hai đứa bé trong bộ tộc, đúng đấy, Vân Sơ một mình đánh cả dám bọn chúng. Từ sau khi bị cảnh thiếu niên Hồi Hột ân ái với cừu đuôi to làm đau mắt, Vân Sơ bắt đầu đánh đám thiếu niên thích ân ái với cừu trước mặt y. Sau khi đánh bảy tám trận, bọn chúng rốt cuộc cũng học được, muốn không bị ăn đòn phải đem con cừu có cái mông đẹp nhất hiến cho Vân Sơ ... Thế là Vân Sơ tiếp tục đánh bọn chúng, nó lý lẽ bọn chúng không nghe, chúng còn tưởng ngươi sợ, trong Bạch Dương bộ, nói lý lẽ có nghĩa là ngươi đánh không lại người ta. Chúng chỉ hiểu, chỉ thừa nhận một đạo lý, chính là nắm đấm. Vân Sơ trải qua trăm trận, có được kinh nghiệm chiến đấu phong phủ, chẳng ai chống nổi một hiệp. Thiếu niên trong tộc rốt cuộc hiểu, đừng ân ái với cừu trước mặt Vân Sơ. Đúng đấy, bọn chúng ăn vô số trận đòn mà chỉ hiểu ra chút đó, về phần Vân Sơ thường nói thích loại chuyện này thì đi tìm các tiểu cô nương trong Bạch Dương bộ, chúng hoàn toàn lờ đi. Đương nhiên các thiếu nữ Bạch Dương bộ ai nấy gầy gò hốc hác, chẳng xinh đẹp chút nào cũng là nguyên nhân. Ít nhất cái mông của cừu đuôi to là các thứ các nàng không có. Vân Sơ vừa vuốt mái tóc vàng nhạt của Na Cáp vừa liếc mắt nhìn cái tên vì kinh hoàng mà thắt đai quần thành nút chết. Y đã quyết định, chỉ cần cái thứ sói ăn đó dám tới gần y, hoặc đặt bàn tay bần thỉu lên lưng cừu nhà y, y sẽ chặt gãy cái chân chó của tên ghê tởm đó. Mễ Man sớm đã nhìn thấy Vân Sơ, hắn vốn không muốn đi qua chỗ Vân Sơ chăn cừu, chỉ là lúc này nhũn chân không muốn đi đường vòng, cho nên mới lớn gan học tiếng sói tru, đánh tiếng với Vân Sơ, dẫn cừu cái qua nơi y chăn cừu. "Vân Sơ! Ta không đụng vào cừu của ngươi!" Mễ Mãn buộc dây thừng buộc cừu vào hông, giơ hai tay run run đi qua đàn cừu của Vân Sơ: "Tốt nhất ngươi đi cho vững, ngoài ra trông coi con cừu của ngươi dám rụng một cái lông làm bẩn đàn cừu của ta, ta đánh gãy chân ngươi." Nghe Vân Sơ đe dọa, Mễ Mãn sợ hãi giơ chân đá vào mông còn cừu cái, con cừu bị đau kêu to kéo Mễ Mãn chạy về đàn cừu nhà mình, tới khi biến mất khỏi tầm nhìn của Vân Sơ.