Q1 - Chương 002: Sở thích lạ của người Hồi Hột.

Đường Nhân Đích Xan Trác

Kiết Dữ 2 16-10-2023 12:27:10

Vân Sơ gãi gãi cái mông ngứa ngáy, ánh mắt lần nữa đặt vào đàn chim nhạn mới đáp xuống nước. Lần này y sở dĩ xuất hiện ở gần chiến trường vẫn là vì bộ tộc của y sắp giúp quân Đường đánh trận, nên họ phải đi theo quân Đường. Mà người Hồi Hột đi đánh trận luôn mang theo cả nhà cùng gia súc của mình. Vân Sơ quay đầu đi là vì y giờ là một người Hồi Hột, không tiện cười hành vi của tộc nhân nhà mình. Một lát nữa thôi kỵ binh Hồi Hột sẽ xuất hiện, bọn họ vì tranh giành đầu người Hồ bị quân Đường chém chết mà đánh nhau. Đầu người có thể đem về khoe khoang, hoặc là chất thành tháp đầu người, để bộ tộc người Hồ khác sợ hãi, cho rằng đám Hồi Hột này giết rất nhiều người. Mặc dù mỗi cái đầu thường thiếu mất tai trái, người Hồi Hột chẳng bận tâm, cũng chẳng chê, dù sao khi thối rữa tai sẽ rụng trước, có thứ đó hay không không quan trọng. Tiếng vó ngựa như sấm rền đã vang lên, hẳn là kỵ binh người Hồi Hột ở phía nào đó thấy quân Đường đã thắng lợi ngay trước mắt, liền quyết đoán dũng mãnh phát động đợt tấn công cuối cùng với tàn dư địch. Vân Sơ không muốn nghe thấy người Hồi Hột bị tướng lĩnh quân Đường tức giận quất roi phát ra tiếng kêu gào, liền bịt lấy hai tai. Cái tên Thảo Mãnh Hồ là do Vân Sơ đặt, người Hồi Hột có cách gọi khác với cái hồ tới vạn mẫu này, y không thích, cũng không muốn nhớ, cho nên mới đặt cái tên rất thú vị này. Vân Sơ thực ra cũng là con chim tụt phía sau, ở lại Tây Vực đã mười ba năm rồi. Nhạn đầu sọc quay về với y mà nói chính là một mở đầu mới. Cỏ năm ngoái không bị bò dê ăn hết đã lặng lẽ mọc ra chồi xanh, có thể ăn được rồi. Vân Sơ thích những chồi xanh đó, gạt bụi có hoang, rút một cọng cỏ xanh quá mức tới vàng rồi trắng. Cọng cỏ rất nhiều nước, ngậm trọng miệng mang theo vị ngọt của cỏ tươi, chỉ là không thể dùng răng cắn, nếu không nó sẽ biến thằng đắng, lấn át vị ngòn ngọt kia. Vừa mút vị ngọt của cọng cỏ, một con cừu đuôi lớn đong đưa bước tới, đoạt mất cọng cỏ trong tay Vân Sơ, thoáng cái đã nuốt vào bụng. Cái con cừu hốc mắt đen đẹp đẽ này mọc cặp sừng hình trôn ốc dài nửa thước, sống mũi cao, cho nên đây là con cừu đực, cũng là con cừu đầu đàn Vân Sơ thích nhất. Ở điểm này Vân Sơ có khác biệt lớn với thiếu niên Hồi Hột, Vân Sơ thích cừu đực dũng mãnh, khỏe mạnh có thể chở đồ. Thiếu niên Hồi Hột đem hết tình yêu hiến dâng cho cừu cái có cái mông đầy đặn nhất, bước chân uyển chuyển nhất đàn. Cừu cái như thế không chỉ đám thiếu niên thích, một số nam nhân trưởng thành cũng thích, nhất là khi tuyết lớn bao phủ thảo nguyên, rất nhiều người kéo một hoặc nhiều con cừu vào lều ôm sưởi ấm. Đây vốn là chuyện rất bình thường, chỉ là thời gian mùa đông thực sự quá dài, con người cô đơn khó tránh khỏi sinh ra tình cảm kỳ quái. Thế nhưng kỳ quái nhất là người Hồi Hột thích giết cừu, giết trước tiên là con cừu cái cùng mình trải qua mùa đông. Truyền thuyết về cừu đầu người đã truyền bá trong bộ tộc từ rất lâu rồi, nếu bộ tộc nào xuất hiện cừu đầu người, với bộ tộc đó mà nói, đó không phải chuyện tốt đẹp gì. Bởi vì chỉ cần xuất hiện cừu đầu người, cừu trong bộ tộc sẽ chết từng đàn, cỏ cũng chết khô từng mảng, tới ngay cả nguồn nước cũng khô cạn, không còn cỏ xanh mọc ra nữa. Truyền thuyết này gây áp lực cực lớn cho tộc nhân, khiến cho cừu cái càng béo càng đẹp trong tộc thì chết càng nhanh. Cừu nhà Vân Sơ nổi danh cả bộ tộc, chỉ có cừu cái nhà bọn họ mới có hình thể ưu mỹ cùng với kinh nghiệm đẻ cừu con hợp cách. Cho nên cách chăn cừu của Vân Sơ không giống thiếu niên khác, người khác chăn cừu đề phòng sói và linh miêu, y chăn cừu thì đề phòng đám thiếu niên tinh lực dư thừa không chỗ phát tiết trong bộ tộc. Thật đấy, chỉ cần y dám chợp mắt một chút khi chăn cừu là cừu nhà họ sẽ thiếu một hai con ... Mặc dù cừu mất sẽ quay về, Vân Sơ vẫn thấy cừu không sạch sẽ nữa, cho nên khi chăn cừu, mắt y luôn mở rất to. Cho dù Vân Sơ biết cừu ở cùng người không thể sinh ra cừu đầu người, nhưng mà người Hồi Hột tự xưng là anh hùng trên ngựa dũng mãnh nhất, cường đại nhất, phóng túng nhất, có trời mới biết giới hạn của họ ở đâu. Chẳng may cừu cái nhà Vân Sơ sinh ra một hai con cừu đầu người kinh khủng, hỏng thanh danh chưa nói, mẫu thân cũng không thể đem cừu con chất lượng nhà mình đi đổi cừu béo nhà khác nữa. Nếu đám thiếu niên Hồi Hột khiến Vân Sơ tránh xa ba bước thì cảm quan Vân Sơ với thiếu nữ Hồi Hột càng tệ. Na Cáp là một thiếu nữ Hồi Hột mỹ lệ. Nó vừa mới nằm dưới bụng cừu bú một bữa sữa cừu ngon lành, mang cái mặt bẩn thỉu, cùng với vết trắng để lại sau khi hất nước mũi đi, cười ngốc nghếch với Vân Sơ. Lại còn thiếu hai cái răng cửa. "Ca ca, chúng ta đi bắt hạn thát đi!" Đối diện với ánh mắt âm u của ca ca, Na Cáp vội dùng ống tay áo da bóng lưỡng lau mũi, lần nữa lộ ra nụ cười cổ quái nịnh nọt. "Ta mới giặt áo cho muội hai ngày, còn dùng tro cây để giặt, vì sao biến thành thế này?" "Ngươi Hồi Hột không giặt áo!" Na Cáp ương bướng phản kích: Áo của Vân Sơ chẳng mới, so với áo của Na Cáp thì khá cũ, dù vậy áo Vân Sơ vẫn có thể thấy nếp nhăn của da cừu, ngay cả lớp lông mềm ở ống tay áo cũng rõ ràng. Không như ống tay áo của Na Cáp, lông cừu đã kết thành tấm nỉ bẩm thỉu rồi. Là ca ca, Vân Sơ thấy mình phải có trách nhiệm dạy Na Cáp thích sạch sẽ, nữ hài tử không thích sạch thì sao được. Vì thế vào buổi sáng ánh nắng chan hòa, trên triền dốc cỏ xuân mơn mở, Vân Sơ giơ tay lên, tiếng khóc xé lòng của Na Cáp lần nữa vang vọng. Vân Sơ biết mình không phải là con đẻ của mẫu thân Tắc Lai Mã, Na Cáp mới là con đẻ của mẫu thân. Nhưng Tắc Lai Mã kiên trì cho rằng Vân Sơ mắt đen, tóc đen, da vàng là do nàng hoài thai chín tháng sinh ra, nàng tận mắt nhìn thấy Vân Sơ từ trong bụng mình chui ra ... Cho nên Vân Sơ không tiện đề xuất ý kiến phản đối. Kéo Na Cáp tới bên Thảo Mãnh Hồ, cởi áo da trên người nó, dùng áo da của mình bọc lấy nha đầu bẩn thỉu trần truồng mới chỉ sáu tuổi, thô bạo rửa mặt cùng với chân tay cho nó. Rất nhanh một khuôn mặt bầu bầu trắng trẻo xuất hiện trước mặt y.