Na Cáp chỉ có lúc đợi ăn là ngoan nhất, nó dựa vào chân Vân Sơ, nhìn ca ca vắt nước hành vào nhân thít, nó len lén bẹo ít nhân ăn vụng, tức thì sung sướng nhắm mắt lại.
Khi bàn tay nhỏ của Na Cáp lần nữa lén lút vươn ra, Vân Sơ đánh một cái, tốc độ nặn bánh bao càng nhanh hơn, không bao lâu, hai cái mành lau sậy đã đầy bánh bao mập mạp.
Thấy nước đã sôi, Vân Sơ cho mành vào nồi sắt, đóng nắp lại, đặt Na Cáp lên chân đốt lửa.
Cái mông của Na Cáp mát lạnh, Vân Sơ nghĩ một lúc rồi lấy quần cộc của mình cho Na Cáp mặc.
Không tệ, rất phù hợp mặc cho mùa hè.
Bánh bao bốc hơi thì quân trại đằng xa cũng bốc lên lửa lớn ngợp trời, xem ra giáo úy chiết trùng phủ đã quyết định bỏ quân trại chẳng hề kiên cố, chuẩn bị toàn quân vào thành.
Mã phu câm lưng mang rất nhiều thứ từ xa xa nhìn thấy Vân Sơ đang đốt lửa, hắn cũng không gọi, cùng canh phu bị lao một trước một sau vào phòng.
Chân trời xuất hiện một cột khói bốc thẳng lên trời, thành Quy Tư không ngừng vang lên tiếng trống, tiếng tù, tiếng chiêng đồng gấp gáp.
Âm thanh nào cũng đang thúc giục người ta mau chóng vào thành, mà lang yên cũng xuất hiện, chứng tỏ đại quân Đột Quyết đã ở trong phạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy rồi.
Nếu như có thể, Vân Sơ chẳng hề muốn vào tòa thành định sẵn thành máy xay máu thịt ấy, bây giờ y không có lựa chọn, vì bốn hướng đông tây nam bắc đầu đã xuất hiện lang yên rồi.
Hai vạn lều Đột Quyết là khái niệm gì?
Tướng lĩnh người Đường nghe tới con số này sẽ lập tức cho rằng phải đối diện với mười vạn khống huyền chi sĩ Đột Quyết.
Đây là một chuyện vô cùng vô cùng nghiêm trọng, từ thời Lý Tĩnh đột kích vương trướng của Hiệt Lợi, đánh bại kim lang quân, người Đột Quyết rất ít tập trung quy mô lớn như thế nữa.
Chỉ vì một tòa thành Quy Tư nhỏ xíu sao? Vân Sơ không sao hiểu nổi, cỏ nơi này đâu nuôi được nhiều gia súc như thế.
Phải biết rằng muốn người Đột Quyết sống phân tán tụ tập lại thôi đã là chuyện vô cùng khó khăn rồi.
Mười vạn người, theo sau còn có hơn trăm vạn trâu cừu, quần thể di cư khổng lồ như thế, sẽ ăn hết tất cả lương thực cùng cỏ trên đường.
Mục nhân sinh hoạt cực kỳ có quy luật, mục trường xuân hạ, mục trường thu đông, không thể thiếu một cái gì hết, trâu cừu phải ăn thứ cỏ gì, ăn bao nhiêu mới béo được, đều có quy củ hết.
Tụ tập quy mô lớn như thế, dứt khoát phá hỏng quy luật sinh trưởng, một khi mùa đông tới, trâu cừu không được vỗ béo, vậy tuyết xuống, chúng sẽ chết hàng loạt.
Rồi mùa xuân tới, sẽ đến mục dân chết đói.
Cho nên mục đích lần này của A Sử Na Hạ Lỗ là gì, Vân Sơ thấy phải suy nghĩ cho ra, đây là chuyện liên quan tới sinh tử, nếu chỉ có một mình y đã đành, tùy tiện kiếm chỗ trốn là xong, nhưng bây giờ không thể nữa, y phải nghĩ cho ra nguồn cơn chuyện này.
Lửa trong bếp rất mạnh, ở vị trí nắp vung đã bắt đầu bốc hơi, Vân Sơ dùng vải ướt bao quanh nắp, tránh hơi trong nồi không đủ, không hấp ra được bánh bao ngon.
Na Cáp muốn chạm vào làn hơi trắng, bị Vân Sơ đánh bạt tay, nó giận dỗi muốn bỏ đi, lại không nỡ rời món ngon ca ca nói, thế là hung dữ cắn cánh tay ca ca.
Lịch sử phát tích của A Sử Na Hạ Lỗ không thể tích rời thái tông hoàng đế, một kẻ chạy nạn, sống ở Trường An mười năm, được thái tông hoàng đế tán thưởng, cho rằng đứa bé này đã thành người Đại Đường, phong cho hắn chức quan đại đô đốc. Còn thưởng cho hắn 2000 lều Đột Quyết, lệnh hắn thủ ở Đình Châu, cho rằng như thế bắc Thiên Sơn từ nay bình an rồi.
Giờ xem ra A Sử Na Hạ Lỗ đúng là rất tôn kính thái tông hoàng đế, hắn là người có tình nghĩa, nên đợi ông ta chết mới tạo phản.
2000 lều Đột Quyết, nay phát triển thành 20. 000 lều rồi, một cái Dao Trì đô đốc phủ nhỏ bé làm sao thỏa mãn được dục vọng quyền lực của hắn.
Giống như cái nổi sắt trước mặt Vân Sơ, hơi nóng bên trong nhiều liền làm nắp gỗ rung lên cồm cộp.
"Ca ca, trong nồi có yêu quái." Na Cáp vẫn rất muốn chạm vào hơi trắng rất đẹp kia, thấy hơi trắng bao quanh tay của mình sẽ rất đẹp, nên vờ vịt nói:
Chắc chắn không phải để chiếm lĩnh nơi này ... A Sử Na Hạ Lỗ tới hủy hai tòa thành Quy Tư, Vu Điền, đồng thời đuổi người Hồ sống quanh hai tòa thành này đi, biến nam Thiên Sơn biến thành vùng không người, để đảm bảo hang ổ của mình ở bắc Thiên Sơn được an toàn ... Hắn thậm chí không muốn kết huyết hải thâm thù với người Đường, chỉ muốn yên ổn làm thổ vương thôi.
Vân Sơ thấy khả năng này rất cao, một khi nam Thiên Sơn trống không, quân Đường muốn tập kích bắc Thiên Sơn sẽ khó khăn hơn nhiều, vì không có nguồn tiếp tế, xuân hạ thu ngắn ngủi ở Tây Vực, không đủ để quân Đường từ Trường An đánh tới bắc Thiên Sơn.
Mùa đông dài dằng dặc, sa mạc rộng mênh mông, ắt làm binh mã người Đường dừng bước.
Vân Sơ nghĩ thông thì bánh bao trong nồi cũng chín.
Giây phút mở nắp ra, Na Cáp lập tức hét thê thảm, nó rốt cuộc cũng thì tay vào hơi nóng rồi. Vân Sơ hốt hoảng vứt ngay cái nắp, chẳng kịp mắng ôm Na Cáp tới bên kênh, cho bàn tay đỏ rực nó vào nước mát.
May chỉ bị hơi nước làm bỏng một chút, không bị thương.
Bánh bao thịt trâu rất thích, vì nó to, nhân nhiều, mỡ trâu lại ngậy, làm bánh bao trông hết sức đầy đặn, vỗ lên kêu bôm bốp.
Vân Sơ thích làm thức ăn cho Na Cáp, vì nó là thực khách tốt nhất mà y từng gặp, Tắc Lai Mã cũng được, nhưng không si mê như thức ăn Na Cáp.
Giây trước còn khóc vang trời, đến lúc Vân Sơ đặt bát gốm có bánh bao vào tay, đứa bé này lập tức ngừng khóc, bắt đầu tập trung nghĩ xem thứ này rốt cuộc ăn thế nào.
Vân Sơ dùng đũa giúp Na Cáp xé bánh bao ra, nước máu xanh từ từ trào ra ngoài ... Cho nhiều mỡ trâu quá rồi.
Nhu cầu với mỡ của Na Cáp là vô hạn, cho nên nó thấy cái bánh bao trước mắt là thứ thức ăn chỉ Đằng Cách Lý mới xứng đáng ăn. Đương nhiên, mỗi khi có món ngon, Na Cáp thường xếp mình ngang với Đằng Cách Lý.
Hai huynh muội cứ thế ngồi quanh bếp ăn một bữa bánh bao ngon lành, nếu không phải Vân Sơ để lại trước sáu cái thì cả nồi bánh bao sẽ bị huynh muội họ ăn sạch.
Cho sáu cái bánh bao còn lại vào trong cái giỏ nhỏ, dùng vải che lên, Vân Sơ đặt Na Cáp lên lưng ngựa, y dắt ngựa đi về thành Quy Tư.