"Yết Tư Cát chắc là không sao đâu." Vân Sơ cho Na Cáp ăn no mới thong thả ăn cá, trấn an Tắc Lai Mã:
Tắc Lai Mã né tránh ánh mắt của Vân Sơ, dù nàng nuôi y mười ba năm, lại chẳng hiểu y là người thế nào.
Năm xưa nàng vốn đặt tên cho y là Nhĩ Đề Lạp Tư, hi vọng y có thể trở nên mạnh mẽ giống hùng ưng, nàng cũng gọi cái tên này mấy năm, kết quả khi hai tuổi, y nói tên mình là Vân Sơ.
Nghĩ tới đó Tắc Lai Mã rưng rưng nước mắt, nhìn Vân Sơ đầy quyến luyến.
Đó không phải là cái tên người Tắc càng không phải là tên người Hồi Hột, nàng đi hỏi Lão Dương Bì, ông ta nói, đó là tên của người Đường.
Ông ta còn nói, vì nàng là mẫu thân của y, cho nên y sẽ giết hết mọi nam nhân ngủ với nàng.
Yết Tư Cát sáu năm trước muốn nàng vào lều của hắn, nàng cũng muốn, nhưng vì sợ Vân Sơ giết Yết Tư Cát, nên trì hoãn tới hôm nay.
Đại a ba đời trước là Mễ Tư Lạp thấy Vân Sơ đẹp đẽ, trêu ghẹo muốn hiến y cho khả hãn làm luyến đồng, nhất định làm khả hãn yêu thích.
Kết quả hôm sau ông ta cưỡi ngựa ngã xuống vách núi của Ải Nhân Pha, khi tìm thấy thì cả người lẫn ngựa đều thành đống thịt nát.
Giờ cha con Cát Tát Lộ cũng chết.
Người trong tộc thì thầm với nhau, y là đứa con của ma quý, Tắc Lai Mã yêu thương y, cũng sợ y.
"Mẹ đừng sợ, đợi chuyện Yết Tư Cát mưu tính kết thúc, con sẽ đi, mẹ chỉ cần nhớ, mẹ có đứa con tên Vân Sơ, tóc màu đen, mắt màu đen. Rồi sẽ có một ngày mẹ ở trên hoang mạc này nghe thấy truyền thuyết liên quan tới con, giống như những anh hùng trong ca dao mẹ hay hát, tên con cũng sẽ được người ta truyền nhau hát."
"Con là con của mẹ, không phải ma quỷ, càng không phải con của ma quỷ."
Ánh mắt của Tắc Lai Mã làm Vân Sơ ít nhiều có chút thương tâm, y biết nàng sợ mình, sợ việc mình từng làm, nhưng chuyện Vân Sơ làm nhiều hơn Tắc Lai Mã biết.
Một nữ nhân thành thục xinh đẹp, sống ở trong cái bộ tộc tràn ngập hormone nam giới này, muốn sống cuộc đời mình thích, trời mới biết khó khăn thế nào.
Nam nhân của Bạch Dương bộ đều thích Tắc Lai Mã, thực sự muốn ở gần nàng, muốn yêu thương nàng, chỉ có Yết Tư Cát.
Yết Tư Cát thực sự thích Tắc Lai Mã, coi nàng còn quan trọng hơn sinh mệnh, đó không phải lời miệng lưỡi, mà là hành động thực sự.
Vì từ khi Vân Sơ phát hiện Yết Tư Cát và Tắc Lai Mã thích chui vào bụi cỏ thì toàn bộ khổ nạn Yết Tư Cát trải qua đều liên quan tới y. Trong đó lần nguy hiểm nhất là khi họ vừa làm việc xong, bên cạnh xuất hiện một con sói.
Lần đó Yết Tư Cát thể hiện rất tốt, cho dù bị con sói cắn một phát vào mông, hắn vẫn ra sức yểm hộ cho Tắc Lai Mã chạy trốn, cuối cùng dũng cảm phơi mông đánh đuổi được coi sói tên Lão Vương đó.
Còn có một lần, Na Cáp còn nhỏ bị một đàn hạn thát tấn công ... Yết Tư Cát chạy nhanh hơn ngựa cứu Na Cáp. Lần đó, hắn đúng là chạy nhanh hơn ngựa thật, không phải hình dung.
Thông qua đủ loại thăm dò, Yết Tư Cát được Vân Sơ thừa nhận, nam nhân này xứng với Tắc Lai Mã, xứng làm phụ thân Na Cáp.
Tắc Lai Mã không biết Vân Sơ vì nàng không ngại gian khổ tìm kiếm ô đầu, tìm khoáng thạch thủy ngân, tìm mạn đà la gây tê thần kinh dưới Thiên Sơn.
Trong thời gian dài, Yết Tư Cát là đối tượng thử thuốc của Vân Sơ, khiến Yết Tư Cát cả đời gian nan, trên người thi thoảng mọc mụn, lúc bị thổi rữa, lúc hô hấp khó khăn.
Làm như thế vô cùng ác độc, rất không thích hợp, nhưng Vân Sơ cho rằng thỏa đáng, chỉ có trải qua nhiều kiếp nạn như thế cưới được Tắc Lai Mã, Yết Tư Cát mới quý trọng.
Chẳng còn cách nào, một thanh niên hai tám tuổi sống ở xã hội phồn hoa, vừa mới được trọng dụng thì bị thời gian đưa tới thế giới hoàn toàn xa lạ.
Nếu chỉ vẻn vẹn là thế Vân Sơ chẳng thiếu dũng khí làm lại từ đầu, chỉ là khi y phát hiện mình thành đứa bé chỉ biết khóc, sự tương phản dữ dội đó thay đổi nhân cách vốn có của y.
Thời gian trẻ thơ dài đằng đẵng, làm y chỉ có thể buồn chán suy ngẫm, buồn chán chờ đợi.
Thời gian dài đó chẳng khiến y học được nhân ái, chỉ khiến y lấy góc độ đứa bé nhìn đủ thứ xấu xa của thế giới.
Sói già đi tới, nó đã không có khả năng bị thuần hóa thành chó nữa, vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, nó vẫn muốn chết đi với danh nghĩa của sói, chứ không phải sống cẩu thả qua ngày.
Tắc Lai Mã ôm Na Cáp ngủ say, Vân Sơ mắt thao láo nhìn trăng sáng trên Thiên Sơn, trằn trọc không ngủ được.
Giống hôm trước, Thảo Mãnh Hổ vô cùng yên tĩnh, doanh trại bộ tộc chém giết tưng bừng.
Trong đêm đó, hẳn là có rất nhiều bộ lạc nhỏ cũng đang chiến đấu, bởi vì tân vương sắp đăng cơ rồi.
Trời sáng, Vân Sơ nướng ít cá, nhạn đầu sọc bơi trong nước, có vẻ nhàn nhã lắm.
"Tối qua không có chuyện gì xảy ra chứ?" Tắc Lai Mã ngồi bên hồ rửa mặt, nàng cũng thích sống ở Thảo Mãnh Hồ:
"Chúng ta có thể về rồi, nếu Yết Tư Cát thành đại a ba, con sẽ rời bộ tộc, nếu Yết Tư Cát chết, con sẽ tiếp tục ở lại."
Tắc Lai Mã khẽ run lên: "Sao Yết Tư Cát lại chết?"
Vân Sơ đưa cá nướng cho Tắc Lai Mã:" Vì hắn muốn làm đại a ba, muốn ngoi lên thì phải có trả giá."
Đối với chuyện Yết Tư Cát có chết hay không, Tắc Lai Mã cũng chỉ kinh hoàng một chút thôi, chiến đấu với người Tắc mà nói như chuyện cơm bữa vậy, may mắn thì sống, không may thì chết. Loại chuyện này nàng thấy nhiều rồi, thậm chí có thể nói đã thành một phần cuộc sống.
"Con muốn đi tìm Lão Dương Bì phải không?"
Trên thảo nguyên, hoang mạc, sa mạc có rất nhiều lái buôn trâu cừu, bọn họ rất quan trọng với mục dân, họ có thể đem trâu cừu chất lượng cao ở nơi xa, hay đem trâu cừu tốt ở bản địa đi tạp giao.
Như thế đảm bảo tính đa dạng chủng lợi cừu dê của mục dân, thể con non sinh ra không ngừng tối ưu hóa, không vì huyết thống đơn nhất mà dần điêu linh.
Có buôn trâu cừu tất nhiên cũng có buôn người.
Lão Dương Bì là tên buôn người trứ danh ở một dải này.
Công việc của ông ta thực ra chẳng có gì độc ác.
Bộ tộc nào đó nữa tử quá nhiều, nam tử quá ít, Lão Dương Bì sẽ đem nữ tử trong bộ tộc tới nơi nam nhiều nữ ít, đem nam tử đối được tới bộ tộc thiếu nam tử.
Ông ta thông qua quá trình mua người bán người này kiếm lợi nhuận sống, là loại người không thể thiếu ở đây.
Vân Sơ không định bán mình cho Lão Dương Bì, Tắc Lai Mã cũng không định bán Vân Sơ, nàng chỉ hi vọng có thể thông qua Lão Dương Bì giới thiệu để Vân Sơ tới nơi y muốn.
Ở vùng thảo nguyên này, chỉ Lão Dương Bì biết đâu có đường đưa tới trại người Đường mà y luôn muốn tới.
"Lão Dương Bì có lẽ không đơn thuần là kẻ buôn người đâu, có lẽ con sẽ tới thẳng thành Quy Tư nơi người Đường sinh sống để thử vận may. Tắc Lai Mã, mẹ hẳn biết, vận may của con luôn tốt lắm."
"Mẹ, ca ca, lều cháy rồi."
Na Cáp đi tè trở về cũng mang theo tin tức chẳng làm người ta bất ngờ.
Vân Sơ leo lên tảng đá lớn nhìn về phía bộ tộc, phát hiện rất nhiều lều bị cháy, tới giờ vẫn bốc khói.
Tộc nhân đứng ở trên vùng đất trống, tụ tập một chỗ, không biết là làm cái gì, có điều chiến đấu có vẻ đã kết thúc rồi.
Vân Sơ và Tắc Lai Mã dọn dẹp qua loa rồi chuẩn bị về.