Vân Sơ bận từ trưa tới lúc mộ thực, liền một hơi viết mười mấy phong thư. Mặc dù người đương sự nói rất đơn giản, Vân Sơ vẫn cố gắng trau chuốt một chút, nếu không ngay cả cha mẹ cũng không hỏi thăm, nói thẳng tiền trong nhà để cho ta, đừng có tiêu cho huynh đệ, lão bà ta nếu không vụng trộm thì giữ trong nhà, vụng trộm thì giữ nhi tử đuổi đi. Lão bà, chúng ta lúc chia tay ngày đêm phòng sự, có sinh ra đứa nào không ...
Mấy lời như thế quá không thích hợp với thịnh Đường minh nguyệt.
Tuy hôm đó rất bận, Vân Sơ thấy nó rất hữu ích với trình độ viết lách sau này của mình, chỉ cần kiên trì viết thư hộ người ta, trình độ viết lách đuổi kịp Lý Bạch, Đỗ Phủ không phải là giấc mộng.
Rèn luyện viết lách, còn được vô số phủ binh cảm tạ. Có điều đám người này đều chẳng phải người tốt, phương thức cảm tạ là lên chiến trường, có thể đứng trước mặt Vân Sơ chắn tên thay y, chẳng có ai nhắc tới tiền nhuận bút Vân Sơ ít nhiều có trông đợi.
Đối với chuyện chắn tên, Vân Sơ cực kỳ hoài nghi, cuối cùng chỉ cười cho qua.
Khi trở về nơi nghỉ ngơi ở rừng dâu, Vân Sơ nhìn thấy Lão Dương Bì, hôm nay ông ta mặc một chiếc áo choàng lông cừu màu đen, trời nóng như thế đứng trên tường thành liền mấy canh giờ, không biết có trúng nắng không?
Vân Sơ tất nhiên không thèm để ý, nay y sống rất tốt ở nha môn, thân phận cũng phần nào xác định, không thể tùy tiện dính dáng tới loại buôn người như Lão Dương Bì nữa.
Cho nên y chắp tay sau lưng theo sau Hầu Tam dễ dùng như trâu, vào rừng dâu, hàm ý rõ ràng, đây không phải chỗ nói chuyện, cũng là để báo cho ông ta tin tức, thân phận y xác lập rồi, kế hoạch vẫn đang tiến triển.
Nhìn bóng dáng Vân Sơ đi vào rừng, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lão Dương Bì dào dạt nụ cười, đầu tiên xuất hiện khóe mắt, sau đó lan ra, nở rộ như hoa cúc.
"Chủ nhân, y không tới nữa đâu, người Đường toàn kẻ vô lương tâm." Tráng hán quỳ phía sau Lão Dương Bì có chút bất mãn nói:
Lão Dương Bì xua tay:" Y đi đâu được, Tây Vực tuy rất lớn nhưng cũng rất nhỏ, bằng hữu không phải mãi mãi là bằng hữu, người thân cũng phải mãi mãi là người thân. Để y vui vẻ thêm một thời gian đi, chẳng bao lâu nữa, y không vui vẻ nổi đâu."
"Đời người khổ quá nhiều, niềm vui quá ít, hạnh phúc tựa như hoa bỉ ngạn nở ở địa ngục, giống như nụ cười Phật đà cắt thịt, giống như bước chân Huyền Trang đi về phía đông không về, đều đáng ghi nhớ."... ... ... ... ...
Thế nhân đều khổ.
Ngày hôm đó Vân Sơ trên đường tới quan nha nhìn thấy một cửa hiệu bán dầu vừng nhô ra một tấm biển viết bốn chữ.
Lão Dương Bì đứng dưới tấm biển cực lớn, giống như ông ta dùng lưng cõng nó vậy, tựa con rùa già kéo tấm bia lớn.
Người đi đường không ít, trong đó thậm chí có người dùng tay sờ lên tấm áo choàng lông cừu đen của Lão Dương Bì.
Dù là thế trong mắt Lão Dương Bì tựa hồ chỉ có một mình Vân Sơ.
Vân Sơ xem tấm biển nói với lão già thích tỏ ra mình là hòa thượng:" Không khổ như thế, niềm vui phải do bản thân dùng hai tay giành lấy, người không lấy được mới thấy thống khổ. Ta chưa bao giờ oán hận cuộc sống ở bộ lạc Hồi Hột, cũng không oán hận cuộc sống ở giữa đám người Đường."
"Trong sinh mệnh quá khứ kia, ta lĩnh ngộ được một đạo lý, đó là hãy sống cho tốt, đừng để chuyện hỗn tạp ảnh hưởng tới cuộc sống mình muốn."
"Thạch tiên sinh, ông cũng nên như thế, sống cho tốt cuộc đời không còn lại là bao của ông đi, sống sao có thể mỉm cười trước lúc chết là được."
Lão Dương Bì chẳng tin lấy một chữ Vân Sơ nói, giống như Vân Sơ chẳng tin ông ta:" Vân Sơ, mau đưa ta tới Trường An đi."
Đây chính là điều Vân Sơ đã biết từ trước, lợi ích của bọn họ nhìn thì nhất trí, đó là tới được Trường An, nhưng lại có khác biệt lớn. Lão Dương Bì chỉ muốn lợi dụng y để đưa bản thân tới Trường An, giống như hàng dùng một lần rời bỏ, không quan tâm y sống chết ở đó ra sao. Vân Sơ thì khác, Trường An chỉ là bước đầu trong tham vọng của y, sao có thể tùy tiện như vậy.
Thân phận người Đường của y ở đây còn có chút giá trị, chứ tới Trường An thành không đáng một đồng, chưa kể lai lịch mù mờ của y, ở tầng thấp không sao, khi tiến lên, có nhiều người chú ý, nếu thực sự tra ra, có phải bao nỗ lực trước đó đều uống phí.
Vì vậy, lúc này Vân Sơ chưa đi được.
Vân Sơ lấy một tấm quá sở kinh thương từ trong lòng ra, khẽ đặt vào tay Lão Dương Bì:" Tự đi đi, ta biết ông không cam lòng, bốn năm trước Đại Đường thái tông hoàng đế đích thân vì pháp sư Huyền Trang chủ trì nghi lễ vào Đại Từ Ân Tự."
"Từ trong văn thư ta biết, ngôi chùa đó diễm lệ vô cùng, ông có thể đi xem. Ta nghĩ, với sự từ bi của Huyền Trang pháp sư, nhất định sẽ thu nhận ông, bảo vệ ông, đồng thời đảm bảo ông sống cuộc đời mình muốn ở Đại Đường."
Lão Dương Bì khẽ lắc đầu:" Ta ở nơi này đợi sáu năm, chính là muốn cùng ngươi trở về."
Con ngươi Vân Sơ co lại, lập tức bình ổn lại cảm xúc:" Vì sao nhất định phải là ta?"
Lão Dương Bì ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ chìm vào hồi ức, lúc lâu sau mới thu hồi ánh mắt nhìn trời xanh:" Khi ta và Huyền Trang đi qua hãn hải, có gặp một ngọn núi cô độc, bọn ta leo lên núi nghỉ ngơi, Huyền Trang dựa vào tảng đá, đá nứt ra, bên trong có một tăng nhân ngồi khoanh chân."
"Tăng nhân mở mắt hỏi Huyền Trang: Bây giờ là năm phật nào?"
"Huyền Trang đáp: Là A Di Đà Phật."
"Tăng nhân hỏi: Nhiên Đăng Phật đi đâu rồi?"
"Huyền Trang đáp: Tất nhiên là niết bàn, về cõi hư vô."
"Tăng nhân lại nói: Ta ngủ một giấc mười vạn năm, còn tưởng thế giới sớm quay lại yên bình, không ngờ vẫn ồn ào như thế. Thôi vậy, thôi vậy, không bằng ngủ đi."
"Khi tăng nhân đó sắp tiến vào tịch diệt, ông ta lại mở mắt ra, nhìn Quy Tư cách đó không xa nói: Thú vị, thú vị, quá thú vị."
"Nói xong liền chìm vào đất."
Vân Sơ hiểu ngay hàm ý câu chuyện huyền hoặc này:" Ông nói thứ thú vị đó là ta à?"
Lão Dương Bì nhíu mày:" Không thể khẳng định, Huyền Trang rời đi để ta ở lại là muốn xem xem chuyện thú vị đó là gì? Năm năm trước ta nhìn thấy ngươi ở Bạch Dương bộ, phát hiện ngươi là thứ thú vị nhất mà ta tìm thấy."
"Cho nên, ta tới Đại Đường, ngươi phải đi cùng ta, ta tu Phật không tốt, Huyền Trang tu tốt, để ông ấy nhìn ngươi, xem có phải thứ thú vị trong lời tăng nhân kia nói không?"
Lão Dương Bì nói rồi xe nát quá sở Vân Sơ đưa cho, khẽ phất tay, mảnh vụn bay lất phất như bươm bướm.
Vân Sơ nhìn Lão Dương Bì xoay người bỏ đi:" Ta sẽ không thay đổi kế hoạch của mình, không vì ai mà thay đổi."
Lão Dương Bì đứng trong đám đông quay đầu lại:" Sao phải khổ thế!"
Ông ta hòa vào dòng người không còn thấy nữa, Vân Sơ không kìm được rùng mình, sợ lão già này vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, sẽ phá hỏng hết công sức của y thời gian qua, phải ngẩng đầu lên nhìn trời mới cảm thụ được hơi nóng trên đầu cùng dòng người huyên náo xung quanh.