Đúng lúc này tận cùng mặt đất đột nhiên xuất hiện đường kẻ màu đen, nghĩ tới biểu hiện như thám tử của hai người bây giờ, Vân Sơ nhích tới gần Lão Dương Bì:" Chúng ta phải đối phó với quân Đường à?"
Lão Dương Bì lắc đầu:" Chúng ta là hạn thát trên hoang mạc, tốt nhất là sống dưới lòng đất, đừng ở lâu trên mặt đất, hùng ưng sẽ bị giết chết."
Rồi phủi bụi trên áo của Vân Chiêu:" Trên y phục của người Đường không nên có bụi."
Đường kẻ mỗi lúc một dầy, tiếp đó mặt đất chấn động, trên quân trại cũng vang lên tiếng tù và.
Lão Dương Bì không nói một lời xoay người xuống dưới thành.
Hai người chạy về thành Quy Tư, cách cổng thành trống không nhìn, đường kẻ đen đã biến thành đợt sóng đen.
"Người Hồi Hột luôn nói mình có thể lượn vòng như bay trên lưng ngựa, nhẹ nhàng như chim ưng, nhưng ở dưới sự xung kích của quân Đường, ngay cả sức đánh một trận cũng chẳng có. Chỉ vài trăm quân Đường có thể đuổi hơn vạn kỵ binh Hồi Hột chạy khắp nơi, không thể không nói, sức chiến đấu của người Đường vô cùng mạnh mẽ."
Lời của Lão Dương Bì vang lên bên tai, sự chú ý của Vân Sơ hoàn toàn đặt trên người đám kỵ binh này, khiến lời tán dương của ông ta như thuyết minh.
Đội ngũ kỵ binh như thủy triều từ phương xa cuốn tới, cách quân trại chừng một tầm bắn, đội ngũ kỵ binh tới ba nghìn này nhanh chóng biến thành mấy chục tiểu đội. Đợi trống trên quân trại vang lên, từng đội kỵ binh nhỏ nối nhau đi vào, chừng một bữa cơm, trên hoang mạc lại lần nữa yên tĩnh như cũ.
Không ngờ Lão Dương Bì có nhà ở trong thành Quy Tư, ông ta chẳng những có nhà, còn có sáu Hồ cơ đẹp tới quá đáng hầu hạ, mà quá thể đáng hơn cả là, bước vào tòa viện tử tường đất không phải quá lớn đó, mười mấy võ sĩ thân mặc giáp da quỳ rạp trên mặt đất nghênh tiếp.
Đợi lão già như con khỉ đó cởi áo choàng da cừu ra, Vân Sơ kinh ngạc phát hiện, con khỉ già này lại mặc một bộ trường sam làm bằng lụa bên trong. Hồ cơ quấn lụa trên cái đầu lưa thưa tóc của ông ta, che đi da đầu lộ ra ngoài, đội một cái phốc bên trên, phía sau đầu còn có hai cái tua, lắc lư một cái tua uốn éo như rắn.
Trông càng giống ... một con khỉ.
Vân Sơ muốn cười, y cực lực kìm nén, vì trong sân không một ai cười hết.
"Phốc đầu là từ khăn quấn đầu của người Tiên Ti mà biến hóa thành, trước kia người Tiên Ti đội khăn quấn đầu thể hiện ra mình dũng mãnh hơn. Sau khi được người Đường cải tiến liền cao quý, nho nhã hơn nhiều."
"Người Tắc cho rằng nam tử mười ba tuổi đã trưởng thành, dấu hiệu của nam nhân trưởng thành là có thể giao phối ra thế hệ sau."
"Ngươi xem, người Đường không như thế, họ cho rằng nam tử tới hai mươi tuổi búi tóc đội mũ mới là người trưởng thành."
"Bằng vào điểm này mà nói, người ta gọi chúng ta là man di cũng không có gì sai."
Vân Sơ ôm hai tay trước ngực, khiêm tốn thụ giáo.
Khi Vân Sơ đưa ánh mắt chiếu lên người sáu Hồ cơ ăn mặc mát mẻ, thân hình đầy đặn, mỗi người đều không kém cừu mông lớn. Lão Dương Bì vừa uống một ngụm sữa trâu lập tức cau mày:" Muốn nữ nhân đợi lúc ngươi làm lễ đội mũ hẵng hay."
Vân Sơ lập tức khôi phục trạng thái khiêm tốn, có điều y biết rõ, tuổi thành thân của nam tử người Đường dứt khoát không phải là 20.
Con khỉ già này rõ ràng không phải là người Đường, vậy mà còn giữ gìn lễ chế của người Đường hơn người Đường.
Ý nghĩ khinh bỉ nổi lên trong đầu, y bỗng dưng nghĩ tới rất lâu trước kia, những người rời Trung Nguyên tới phiên bang, hình như cũng thế.
Trên đời này không có thứ gì mới mẻ, con người cho rằng bất kỳ sự mới mẻ nào chẳng qua cũng là sự lặp lại của lịch sử.
Nhà của Lão Dương Bì đúng là rất tốt, làm Vân Sơ thích nhất là trong sân có một cái kênh uốn lượn, nước trong suốt mà mát lạnh, chảy róc rách dưới giàn nho, ngồi dưới giàn nho vừa mọc ra từng phiến lá, hơi nóng tiêu tan hết.
Lão Dương Bì ăn mặc xa hoa đẹp đẽ co ro trên một cái giường, xung quanh giường là hoa văn mây và dơi, không có chút đặc sắc Tây Vực nào, hẳn là tới từ Đại Đường.
Đợi các vũ cơ bước chân như múa mang cơm nước tới, Vân Sơ chỉ nhìn một cái, nước mắt đã trào ra như lũ.
Mười ba năm, mười ba năm rồi, tận mười ba năm ... So với Tô Vũ ở lại đất Hồ ít hơn sáu năm ... Y rốt cuộc nhìn thấy cơm trắng.
"Ngươi khóc cái gì?"
"Cát bay vào mắt."
Vân Sơ dùng ống tay áo lau nước mắt mỗi lúc một nhiều, chuẩn bị cầm bát cơm lên ăn uống khoái, không ngờ phẫn nộ phát hiện ra, Lão Dương Bì đổ sữa lên cơm.
Lão Dương Bì dù giàu có tới mấy, ở phương diện phối hợp món ăn, ông ta vẫn là người nguyên thủy.
May mà Vân Sơ cướp lấy rất nhanh, sữa cừu đổ lên bàn.
"Không có sữa cừu cơm không ngon." Lão Dương Bì không cần ra tay, Hồ Cơ ở bên cạnh đã chủ động đoạt lấy bát cơm trong tay Vân Sơ:
Cho dù ngực Hồ Cơ khẽ chạm vào mặt Vân Sơ, nhưng vì trên người nàng mang mùi giống thì là, nên sự chú ý của Vân Sơ vẫn dứt khoát dừng trên bát cơm trắng.
Rất lâu trước kia những cô gái Vân Sơ chạm vào đều thơm phưng phức, dù có vừa ăn thịt cừu nướng xong thì vẫn cứ thơm.
Nhưng ở đây thì không ổn, không có nước hoa, thêm vào không thích tắm rửa, cùng với ban ngày thời tiết nóng nực, không thơm nổi.
Cơm trắng có thể ăn trực tiếp, có thể thêm mỡ lợn, trộn đều mỡ lên ăn từng miếng lớn, càng có thể thêm đường, ăn thật ngon lành. Cầu kỳ hơn một chút thì ăn cùng với bát thịt kho, cầu kỳ hơn nữa thì rưới lên ít nước cá kho. Còn về phần nước canh sền sệt của Phật Nhảy Tường và cơm trắng trộn với nhau ... Tư vị đó khiến người ta thấy không uổng kiếp này.
Dứt khoát, dứt khoát không được đổ sữa, nhất là sữa cừu vị cực gây, đó là sự xúc phạm với cơm trắng.
Lão Dương Bì không phải người ngang ngược vô lý, phát hiện tâm tình Vân Sơ kích động, liền đồng ý yêu cầu chia bát cơm với Vân Sơ.
(Phốc đầu kiểu mũ truyền thống của người Hán, vì dùng lụa đen quấn thành nên còn gọi là mũ ô sa, tùy theo các thời có thay đổi nhỏ khác nhau. Mũ mà hai tua làm cứng thẳng hai bên chúng ta gọi là mũ cánh chuồn, chỉ là một kiểu của mũ ô sa. Trong truyện hai cánh chuồn làm mềm và giũ xuống. )