Hồ chính Hà Viễn Sơn rõ ràng là không mấy thiện cảm với Vân Sơ, thấy y ăn uống không thoải mái, cố tình gắp miếng thịt cừu lớn lên, ăn tới nước chảy ròng ròng xuống râu, cười khẩy:" Nơi này không có gan rồng tủy phượng cho ngươi ăn đâu."
Vân Sơ chắp tay với hắn:" Hồ chính nói đúng lắm, một nồi canh dung nạp tinh hoa đất đai, ăn vào không thể mọc cánh bay lên tiên cảnh, ngũ cốc tạp lương tuy bình thường, nhưng là thức ăn của quân tử."
"Nồi bánh canh hôm nay không hề tệ chút nào, bất kể là mì mạch, hay là thịt cừu, đều là thức ăn mà Vân Mỗ trước kia cầu mà chẳng được. Chỉ là nguyên liệu tốt lại uổng phí trong tay nô lệ, đáng tiếc."
Hà Viễn Sơn hừ một tiếng:" Đồ ăn quân tử khác gì đồ ăn nô lệ? Chưa nghe thấy bao giờ. Cách quân doanh bốn trăm bước có quán ăn do người Tùy mở, luận tới mùi vị còn chẳng ngon bằng do Hầu Tam làm."
Vân Sơ không tức giận, tiếp tục chắp tay:" Cũng là mì mạch và thịt cừu, Vân mỗ ngày mai mời hồ chính nếm thử thế nào là đồ ăn quân tử, thế nào là đồ ăn nô lệ."
Hà Viễn Sơn gằn giọng:" Ngươi còn chưa phải là người Đường, nói gì tới quân tử, nô lệ!"
"Ta có phải người Đường hay không, trong lòng hồ chính tự biết, về phần quân tử, nô lệ, mai tự khắc rõ ràng. Chư vị nếu như muốn để ngũ tạng miếu của mình được một bữa tiệc linh đình, mong sớm đưa nguyên liệu tới."
Vân Sơ nói xong đứng dậy, cầm cái bát không của mình rời nhà ăn, khi đi qua môn tử Hầu Tam, lấy trong lòng ra một nhúm vàng cám, đặt vào tay ông ta:" Vừa rồi có chỗ mạo phạm, xin đừng để ý. Ta chỉ vì bị chọc giận mà lỡ lời, nô lệ gì đó chỉ là ví dụ, không phải nói ông, chút vàng này coi như bồi tội."
Hầu Tam tay nắm chặt vàng cám, mặt mày mừng rỡ, vội nói:" Tiểu nhân vốn là gia nô bị người ta vứt bỏ, nói là nô lệ cũng không sai."
Vân Sơ cười gật đầu, hiên ngang rời đi, rất có phong thái quân tử.
Phương Chính đặt cái bát gốm trong tay xuống, nói với Hà Viễn Sơn:" Ta nghe nói người có bản lĩnh đều có cá tính, giờ ngươi còn hoài nghi y không phải nữa thôi."
Hà Viễn Sơn lắc đầu:" Y nhất định là người Đường, chỉ là chưa rõ có phải là tội tù không thôi. Buổi sáng trở về, hạ quan duyệt văn thư hải bộ (truy nã) do quan nội truyền tới, không có ai tuổi tác tướng mạo giống y."
Lưu Hùng thì nói:" Ta thì không hoài nghi y là tội tù hay con tội tù, nếu là loại đó, Tây Vực rộng như thế, chúng sẽ không tiếp xúc với chúng ta."
"Đại quan lệnh, ngài cũng xuất thân từ đại hộ, Vân Sơ nói đồ ăn quân tử, rốt cuộc có ngon không?"
Một câu của Lưu Hùng lại làm mắt Phương Chính ướt át, lẩm bẩm:" Khi mỗ ở nhà, a ma thương mỗ nhất, buổi sáng nhất định có một bát sữa trâu, trên rắc quả khô được cắt ra, thêm ít mật đường ..."
Khi trời còn chưa tối Vân Sơ đã đắp xong một cái bếp hành quân, thiết kế chỗ đốt hợp lý làm cái bếp này có tới ba chỗ nấu nướng.
Làm xong bếp thì Hầu Tam cũng mang dụng cụ nấu nướng tới.
Đại Đường cũng có nồi sắt, có điều loại nồi này hình trụ khá sâu, dùng để hầm nấu thì tốt, không thích hợp rang xào.
Trong rừng râu cũng có một cái kênh, nước nơi này từ khảm nhi tỉnh chảy ra, rừng dâu vừa vặn ở ngay bên cửa kênh.
Thời tiết khô nóng, đám người Phương Chính cũng sống trong rừng dâu sớm cởi sạch sẽ ngâm mình trong nước.
Vân Sơ không muốn tùy tiện ngâm mình ở đó, nước của khảm nhi tỉnh đều do băng núi tuyết tan ra, thêm vào luôn chảy trong khảm nhi tỉnh, cơ bản không thấy được ánh mặt trời, thứ nước này lạnh thấu xương.
Ngâm thời gian dài sẽ bị bệnh phong thấp.
Vân Sơ nhân lúc nung nóng bếp, đun một nồi nước sôi lớn, lâu lắm rồi không tắm nước nóng, hôm nay trời oi thế này, tắm nước nóng một phen là hưởng thụ cực lớn. Chuyện này chẳng cần giả vờ, khi ở Bạch Dương bộ, y càng chịu khó tắm rửa.
Hầu Tam nhận vàng của Vân Sơ nên rất nghe lời, hoặc có thể nói ông ta vốn hưởng thụ chuyện làm phó nhân hầu hạ người khác.
Khi Vân Sơ tắm rửa, ông ta bất kể là dùng tro giúp Vân Sơ gội đầu, hay là được Vân Sơ chỉ huy dùng một miếng vải kỳ lưng, đều làm tới nơi tới chốn. Nhất là không biết ông ta chẳng ngờ kiếm đâu ra ít cây bạc hà hoang, lấy thứ này lau người, man mát, cái nóng bay sạch.
Đám Phương Chính cũng đang tắm rửa, lại chẳng để ý mình tắm ra sao mà lại nhìn trộm Vân Sơ tắm rửa.
"Da dẻ mịn màng sạch sẽ, không giống người làm việc vất vả, trên người không ít vết thương, đa phần là vết thương mới, hai chân hơi cong, hẳn là do cưỡi gia súc mà ra, chứng tỏ kỵ thuật của tên tiểu tử này không tệ. Chỉ là không biết có nhiễm cái thói xấu thích xoay lung tung trên lưng ngựa của người Hồi Hột không."
"Lông trên người ít, không phải giống người Hồ ..."
"Ngươi xem y sai bảo Hầu Tam thản nhiên chưa, con mẹ nó còn dùng nước nóng tắm rửa, nói không chừng là công tử ca của đại hộ nào đó ấy chứ."
"Kỳ kỹ thật đấy ... Ngươi xem, ngươi xem, y lại kỳ dưới khố rồi, chỗ đó thằng tiểu tử này phải kỳ tới ba lần ấy nhỉ?"
"Cút xéo, nam nhân tắm rửa không phải kỳ cọ qua loa vài cái sao? Kỳ phía dưới kỹ chút là tốt, chỗ đó nặng mùi ..."
"Chậc chậc, mấy vị huynh trưởng minh xét, ta cứ tưởng thằng tiểu tử đó là do nương môn cải trang, giờ mới xác định là nam oa."
"Con mẹ ngươi nhìn nam nhân tắm rửa mà cũng dựng lên, chạm vào chân ta rồi ... Xéo mau, xéo mau, sau này nhất định không được tắm với ta ..."
Đám nam nhân trần truồng tắm rửa cùng nhau xong, quan hệ căng thẳng luôn hòa hoãn một cách bất ngờ.
Vân Sơ tắm rửa xong mặc quần áo cộc, sau đó tới bênh kênh nhìn đám đại nam nhân trần truồng kia, khuyên nhủ: "Nước tuyết lạnh, không có lợi cho thân thể, sau này nếu mệt mỏi tắm nước nóng tốt hơn."
Lưu Hùng kiêu ngạo ưỡn ngực, vỗ mấy cái phát ra tiếng kêu rất đanh như vỗ vào đá:" Thân thể lão tử rèn bằng sắt."
Vân Sơ cười:" Sắt còn có lúc rỉ sét, mọi người nếu không nghe khuyên bảo, sau này bị bệnh tật dày vò đau chết đi sống lại thì đừng tìm ta là được."
"Hả, ngươi còn hiểu y thuật à?" Phương Chính tức thì trần truồng đứng bật dậy, cứ như nhìn thấy bảo bối:
Vân Sơ quay đầu đi, không muốn nói chuyện với thứ lủng lẳng giữa hai chân kia của Phương Chính:" Hiểu một chút!"
"Ngươi còn biết gì nữa? Biết bói toán không?" Tới lượt Lưu Hùng hỏi:
"Hiểu một chút."
"Con mẹ ngươi cái gì cũng hiểu một chút chứ gì?" Hà Viễn Sơn cũng từ trong kênh chui ra:
Đối diện với một đám nam nhân trần truồng, Vân Sơ đành phải đưa mắt nhìn trời sao, y không ngờ có một ngày mình bị súng ống chĩa vào:" Đọc sách nhiều thì cái gì cũng hiểu một chút."