Thị tập lúc này không lộn xộn như thường ngày, ai đi được đi cả rồi, còn lại thương nhân với đống hàng chưa thể bán, tìm người không phải chuyện khó khăn gì. Chẳng bao lâu tìm thấy một Hồ thương gặp được bên rừng hồ dương, Vân Chiêu chỉ tay một cái, tên Hồ thương vốn giả vờ như không có chuyện gì chỉ huy người sắp xếp hàng, tức thì biến sắc mặt, rút loan đao ra cùng người xung quanh xông vào chém Hồ binh Hà Viễn Sơn mang theo.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Hà Viễn Sơn không ngờ rằng những kẻ này dám động đao ngay trong thành, tức giận quát một tiếng, phủ binh sau lưng hắn giương cung lắp tên ... Tên bay như châu chấu.
Người trúng tên thường sẽ sống một khoảng thời gian, vì tên nếu không trúng tim và đầu, sức sát thương rất có hạn.
Có tên Hồ thương toàn thân trúng bảy tám mũi tên, tuy ngã xuống đất, miệng phát ra tiếng Đột Quyết:" Đằng Cách Lý sẽ đè người Đường đáng chết các ngươi dưới đá đen cho kền kền mổ mắt, khả hãn sẽ lột da, ăn thịt các ngươi ..."
Vân Sơ hỏi nhỏ:" Chẳng lẽ là gian tế Đột Quyết?"
Hà Viễn Sơn gằn giọng:" Bắt sống, cố gắng bắt sống nhiều vào, lũ chó Đột Quyết này, lão tử cần dùng."
Đám Lưu Hùng mặc thiết giáp sải bước đi lên, nghênh đón loan đao của người Đột Quyết cũng không né, dùng thân mình đỡ từng đao từng đao một.
Phủ binh Đại Đường sở dĩ vô địch ở Tây Vực, không chỉ vì tướng sĩ dũng mãnh, quan trọng nhất là, giáp trên người họ rất tốt.
Loan đao chém lên giáp Đại Đường, tối đa là tóe đốm lửa, còn Đường đao chém vào người Đột Quyết sẽ tạo thành vết thương kinh khủng.
Vân Sơ cứ luôn cho rằng Hà Viễn Sơn chỉ là kẻ dở văn dở võ, không ngờ hắn từ sau lưng rút ra hai cái chùy đồng to bằng quả dưa xông lên, liền hiểu hẳn có thể thay thế Phương Chính làm đại quan lệnh không phải chỉ vì hôm đó quỳ trước mặt Bùi Đông Phong.
Không biết từ lúc nào đám phủ binh đã tản ra, mỗi người thống lĩnh bảy tám võ sĩ người Hồ, chia thị tập thành mười mấy chiến trường nhỏ, hỗ trợ lẫn nhau, quyết chiến với người Đột Quyết nhân số không kém hơn, chiếm thượng phong.
Đôi chùy đồng của Hà Viễn Sơn uy lực kinh người, một chùy giáng xuống, người Đột Quyết ngoẹo cổ sang bên ngã xuống, Vân Sơ thừa cơ chém một đao, giúp hắn giảm bớt thống khổ.
Chiến đấu tiến hành chưa tới một khắc, thêm nhiều phủ binh từ hai bên đường xuất hiện từ từ ép về giữa đường.
Vân Sơ không hề nghe thấy tiếng hô "quỳ xuống không giết" hay "buông vũ khí không giết", chỉ có tiếng kêu thảm thiết và tiếng binh khí va chạm.
Đợi tiếng kêu kéo dài kết thúc, thị tập đã lênh láng máu.
Hà Viễn Sơn toàn thân máu me ra lệnh với Lưu Hùng:" Tìm người Đột Quyết ra, chỉ cần còn sống là được, ta muốn người cả thành đều chém đám chó Đột Quyết một đao."
Vân Sơ không ý kiến gì cả, y đứng sau lưng Hà Viễn Sơn nhìn xem hắn làm việc thế nào, đặt mình vào vị trí bàng quan.
Kết quả y từ trên người viên tiểu lại vừa lên làm đại quan lệnh tòng bát phẩm, nhìn thấy bóng dáng một vị đại tướng quân chỉ huy trấn định.
Chỉ nửa ngày hắn bắt hết người Đột Quyết trong thành Quy Tư, tổng số không nhiều, cả nam lẫn nữ chỉ có trăm người.
Theo yêu cầu của hắn, hơn 2400 người Hồ còn lại trong thành mỗi người phải xẻo một miếng thịt trên người Đột Quyết, đặt vào nồi nước sôi bên cạnh nhúng qua, sau đó ăn vào.
Hắn chuyên môn để lại hai tên gian tế Đột Quyết kiên cường nhất, đánh gãy chân tay chúng, đặt trên cái đài cao ngoài thành, chuẩn bị thức ăn nước uống cho chúng. Mục đích là để chúng không chết quá nhanh.
Vân Sơ cưỡng ép bản thân xem hết cả quá trình.
Vì người Hồ theo tiềm thức chỉ cắt thịt trên người Đột Quyết xếp trên cùng, khiến cho tên đó bị xẻo thành bộ xương, những người Đột Quyết phía sau còn chưa bị một đao nào.
Đương nhiên vì xếp trên cùng là võ sĩ Đột Quyết, tiếp theo đó là lão giả rồi tới nữ nhân, cuối cùng là mấy đứa bé.
Cứ như thế mỗi người Hồ đều xẻo một miếng thịt nhỏ đem ăn, cuối cùng còn có bảy đứa bé Đột Quyết bị thương còn sống.
Vân Sơ cho rằng đây là vấn đề khó giải quyết, vì đám trẻ con này mới đầu nhìn thân tộc bị người Hồ xẻo thịt ăn, vốn rất sợ hãi, sau đó bọn chúng không sợ nữa, tuy bị trói trên cột, nhưng nhìn chằm chằm Hà Viễn Sơn, Vân Sơ đứng trên cao, ánh mắt rất đáng sợ, ngập ngụa hận thù.
Vân Sơ cứ nghĩ tim mình sớm cứng như đá, không ngờ khi Hà Viễn Sơn dùng chùy đồng đập vỡ đầu bảy đứa bé, tim y nhảy mấy cái dữ dội.
"Ta sẽ chiến tử ở đây." Hà Viễn Sơn dùng y phục người chết lau chùy đồng, ngữ khí lãnh đạm mà bình tĩnh, không khác gì thường ngày:" Giờ ta chỉ nghĩ làm sao giữ được tòa thành này, cầm chân người Đột Quyết dưới thành, đợi Vũ hầu tới báo thù cho ta."
"Nếu ta làm được, đám con ta sẽ có cuộc sống tốt, bệ hạ nhất định phong thưởng chúng làm võ kỵ úy tòng thất phẩm."
Vân Sơ gật đầu, đưa bầu rượu của mình cho Hà Viễn Sơn hai tay run rẩy, một người coi mình đã chết, chẳng có việc gì là không dám làm.
Hà Viễn Sơn uống một hơi hết sạch rượu, vỗ vai Vân Sơ:" Đây là tòa thành người chết, ngươi không nên vào."
"Ta vốn chạy rồi, lại quay về."
"Ha ha ha, chắc không phải vì tình nghĩa đồng bào của chúng ta đâu nhỉ?"
Vân Sơ lắc đầu:" Quan hệ của chúng ta không tệ, nhưng chưa tới mức đồng sinh cộng tử. Bạch Dương bộ tới cả đây rồi, nơi đó có dưỡng mẫu nuôi ta nhiều năm, cùng một nữ oa từ lúc biết nói đã luôn gọi ta là ca ca. Nếu họ chết ở đây, ta không sống tốt được."
"Ta từng nghĩ sống lâu và sống ngắn mà vui vẻ cái nào hơn, cuối cùng thấy con người ta sống vui vẻ là quan trọng nhất."
Hà Viễn Sơn nhìn y hồi lâu mới lạnh giọng nói:" Đừng nghĩ tới chuyện tới Bạch Dương bộ tìm họ rồi đưa đi, ngươi làm thế, ta sẽ giết họ đầu tiên đấy."
"Ta hiểu, người Bạch Dương bộ đánh trận thuận lợi còn đỡ, nếu họ biết đây là cuộc chiến tuyệt vọng, họ sẽ tan tác ngay."
"Ngươi hiểu là tốt, nếu ngươi cũng không muốn sống nữa, vậy dẫn người ra ngoài thành lấy hết mạ non về nuôi gia súc."