Q1 - Chương 029: Văn thư là sách giáo khoa về Đại Đường.
Đường Nhân Đích Xan Trác
Kiết Dữ 216-10-2023 12:27:09
Vân Sơ thực sự không cách nào có dũng khí nói chuyện với đám nhà quê Đại Đường đang trần truồng, mượn cớ đi xem bếp đã nung xong chưa, mau chóng kéo giãn khoảng cách với đám dã nhân.
"Ha ha ha, tiểu tử bị đồ chơi của lão tử dọa sợ rồi chứ gì?" Lưu Hùng cười phóng túng mà tà ác:
Nếu câu này từ trong miệng người Hồi Hột nói ra, Vân Sơ có khi sẽ nghĩ hết mọi cách báo thù.
Từ trong miệng Lưu Hùng tướng mạo hung ác nói ra, y chỉ coi là câu nói đùa hạ lưu, chớp mắt cái là quên rồi.
Đây là cái hay của việc quay về tộc của mình, mặc dù Vân Sơ không phải người Đường, trong lòng y ngầm thừa nhận người Đường là tổ tông của mình.
Một cái mộ lẻ loi nơi hoang dã rất âm u đáng sợ, nhưng nếu trong mộ chôn cất tổ tông của mình, người thân của mình, vậy thì không đáng sợ nữa.
Đó là một cảm giác kỳ diệu, Vân Sơ rất hưởng thụ nó, dù chỉ là thứ ảo giác.
Vân Sơ đã quen với cuộc sống mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn thì nghỉ, khi y nằm trên cái giường do từng tấm ván gỗ xếp thành, mặc dù không thoải mái, y vẫn nói một tiếng chúc ngủ ngon với Vân Sơ trong linh hồn.
Đó là một tiếng chúc ngủ ngon thực sự.
Khi trời sáng, Vân Sơ bị tiếng chim hót đánh thức.
Đêm qua Vân Sơ ngủ rất yên ổn, mặc dù trong quân doanh thi thoảng vang lên tiếng mõ hơi ồn, còn có phủ binh tay cầm trường mâu tuần tra phát ra tiếng bước chân làm người ta bất an.
Nhưng hai loại âm thanh đó mang tới cảm giác an toàn cực lớn cho Vân Sơ ... Khi ngủ ở Bạch Dương bộ, y luôn luôn nằm sấp, chỉ cần nghe thấy âm thanh lạ là lao ngay ra ngoài.
Còn hôm qua, y thậm chí chẳng nằm mơ.
Thoải mái hít thật sâu một hơi không khí buổi sáng, Vân Sơ kiếm một cành dâu mềm, làm sờn đầu, chầm ít muối làm sạch răng, chẳng có chút bất ngờ nào, lại khiến đám người sống như dã nhân kia vây quanh nhìn chằm chằm.
Vốn thường ngày Phương Chính chỉ dùng ít nước lạnh súc vài cái coi như đánh răng, đột nhiên xấu hổ, cũng lấy một cành dâu học theo Vân Sơ đánh răng.
Có điều hắn ta vừa đánh mấy cái thì mồm đã đầy máu.
"Chỉ đại hộ nhân gia mới làm thế." Hà Viễn Sơn ngay lập tức kết luận hành vi của Vân Sơ, giọng điệu khó chịu:
"Đợi tới mùa đông, tên tiểu tử này sẽ bị chết cóng." Chưởng cố Trương An nhìn cái cửa sổ rộng quá đáng của Vân Sơ liền bình phẩm:
"Đại hộ nhân gia là thế mà, người ta thấy trời lạnh thì đốt thêm mấy chậu than hoặc có nha hoàn ủ giường nữa."
"Ha ha ha, tiểu gia nhà đại hộ tới Tây Vực rồi."
Vân Sơ không nghe thấy bọn họ cười cợt mình, rửa ráy xong liền nhào bột mì, sau đó lấy một cái hũ gốm úp lên.
Tiếp đó dùng nồi lớn nấu một nồi thịt cừu, cho vào trong mấy cành tùng, đóng nắp làm bằng lau sậy, đè một tảng đá lên, cho mấy thanh củi lớn vào bếp. Đợi nước sôi vớt bọt đi, sau đó tới quan nha.
Nhiệm vụ của Vân Sơ hôm nay rất nặng, thân là thư lại, chuyện đầu tiên phải làm là phân loại chỉnh lý đống văn thư chất đống của nha môn, đánh số, để tiện cho lưu trữ.
Vì thế Hầu Tam rửa mặt sạch sẽ chủ động xin giúp đỡ, Vân Sơ không từ chối, có người giúp vận chuyển, y bớt được rất nhiều việc.
Bụng trống làm việc khiến người ta cực kỳ khao khát thời gian có thể chạy nhanh một chút, Phương Chính gặm miếng bánh nướng, nhìn Vân Sơ và Hầu Tam chuyển hết văn thư ra khỏi nha môn, xếp trên mặt đất phơi khô.
Có một số văn thư bị hơi ẩm thấm vào đã đóng thành cục, chữ cũng mờ đi, theo lời của Phương Chính, số văn thư này sớm phải tiêu hủy.
Vân Sơ lại đem đi phơi, không bỏ qua một quyển nào.
Theo Phương Chính thấy đó là chỗ tỉ mỉ của người đọc sách, không biết rằng, với Vân Sơ, số văn thư này là sách giáo hoa tốt nhất để y nhận biết Đại Đường, tìm hiểu Đại Đường.
Rất nhiều thứ do người người truyền miệng lưu lại, cho nên thành truyền thuyết khó phân thật giả, mà là truyền thuyết thì không tính.
Thứ Vân Sơ cần nhất bây giờ là vén tấm khăn chùm lên Đại Đường.
Quan nha trấn Quy Tư nho nhỏ, chính là lớp học tốt nhất để Vân Sơ tìm hiểu quốc lực dân sinh của Đại Đường.
Mắt thấy mặt trời mặt trời dần lên, Vân Sơ sai Hầu Tam trông coi văn thư, bản thân vội vàng về rừng dâu làm cơm.
Thịt cừu trong nồi lớn đã nấu nhừ rồi, Vân Sơ vớt thịt ra đặt một bên cho nguội, lóc toàn bộ xương, thái thịt thành miếng, để nồi canh trong veo tiếp tục sôi.
Tới vườn rau dưới cây dâu cắt một ít hành, thoáng cái băm thành hành vụn, lấy cành tùng trong nồi canh ra cho vào bếp để áp lửa xuống, khiến nồi canh ở trạng thái tựa sôi lại không phải sôi. Nhìn mỡ cừu óng ánh bao phủ nước canh, Vân Sơ mở hũ gốm, lấy cục mì ra kéo thật dài, hai bàn tay rung rung, từng sợi mì xuất hiện.
Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Phương Chính, hai tay Vân Sơ rung không ngừng, kỳ quái là cả cục bột mì lại biến thành từng sợi nhỏ.
Mì không ngừng nhào lộn trong tay Vân Sơ, một đầu đã rơi vào nồi canh thịt, đầu kia vẫn là cực lớn trong hũ.
Mì kéo sợi người tây bắc thường ăn chính là như thế, chỉ cần bắt đầu là tốc độ không thể chậm xuống được.
Đợi sợi mì đã nổi đầy nồi canh, Vân Sơ lấy cái đũa dài lấy ra, chẳng cần chia, mỗi bát là một sợi.
Đáy bát đã có hành hoa, muối nghiền thành bột, ô mai Thiên Sơn bắm nhỏ, mì đè lên gia vị, lại dùng nước canh xối qua, muối tan biến hết, hành hoa dưới đáy bát nổi lên, xanh ngắt điểm xuyết ở mặt nước canh lấp lánh. Thêm vào ô mai màu đen như ẩn như hiện lẫn trong sợi mì vàng sậm, lại phủ lớp thịt thái mỏng. Một bán canh thịt cừu làm người tây bắc cả đời khó quên đã thành công.
Nếu Na Cáp ở đây, nó nhất định sẽ nhào tới ăn ngay, thế nào cũng bị bỏng... ý nghĩ đó vừa nổi lên trong đầu, Vân Sơ khổ sở bóp nát, hồi ức đó, chỉ có thể chôn chặt trong lòng.
"Mẹ nó chứ! ... Mẹ nó chứ! ... Mẹ nó chứ!" Phương Chính lúc ăn mì thấy hai chân không ngừng run rẩy, chỉ cần trong miệng không có mì là phát ra từng tiếng chửi như cảm thán!
Lúc này hắn ta chẳng biết mình nói cái gì nữa, chỉ biết sợi mì mềm dai trơn tuột trong miệng, gần như chẳng cần nuốt đã vào thẳng dạ dày.
Đám Hà Viễn Sơn chỉ có thể đứng ở bên đần mặt nhìn Phương Chính ăn, động tác của Vân Sơ tuy nhanh nhưng không theo kịp tốc độ ăn của Phương Chính. Một sợi mì vừa vào nồi, Phương Chính đã ăn hết sợi trước.
"Của ta hết ..." Đó là mệnh lệnh Phương Chính đưa ra sau khi ăn miếng mì đầu tiên:
Trước kia ông ta không như thế, các huynh đệ khổ cực ra quan ngoại, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia là đạo làm quan tối thiểu.
Lần này hắn ta mặc xác.