Chương 92

Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Thiếu Địa Qua 15-11-2023 16:05:26

Trường Giang và Hoàng Hà là hai đại lạch trời nổi tiếng bổn quốc, hai bên bờ sông vách núi nguy nga chót vót, các dạng quái thạch lởm chởm; nước sông trong này chảy xiết, lao nhanh ngày đêm không nghỉ. Đều nói "Người sống khó độ, chim bay khó qua", ý chính là chẳng sợ ngươi bơi giỏi đi nữa, nhưng nước sâu sông rộng, ấy cũng là không bơi qua nổi; dù cho chim bay đến cao đi nữa, giữa chừng cũng phải nghỉ một chút. Mà càng là chốn gian nguy như này, càng có người muốn đi nhìn một cái. Cho nên ở phụ cận hai con sông lớn này, có rất nhiều danh thắng và di tích cổ, cũng có cao lầu và trang viên mà người thời nay chuyên tu sửa, đều là dự bị cho người thưởng cảnh. Từ sau khi ra ngoài thả diều một hồi, cả người Trang Tú Tú liền dã, cơ hồ là mỗi thời mỗi khắc đều đang mong chờ đi ngắm Trường Giang. Nàng ấy thậm chí còn phái người ra ngoài mua rất nhiều du ký và thoại bản suốt đêm, chuyên lật đến phần viết về Trường Giang mà tinh tế phẩm đọc, dư vị từng lần một ở trong đầu. Lớn đến bây giờ, nàng ấy còn chưa từng ra xa nhà đâu! Này đây đi tháp chín tầng ở phía nam, nếu ngồi xe ngựa đi chậm, lúc đến lúc đi nói ít cũng phải 7-8 ngày, thế tất phải ngủ lại bên ngoài. Không nói đến Trang Văn Hưng rốt cuộc đã nói thế nào để thuyết phục đệ và đệ muội, đối với việc đoàn người chất nữ ra ngoài du ngoạn, hắn lại cũng là cẩn thận đến tận xương tủy. Trên đường đi có chỗ nhà ở của Trang gia, có thể tá túc chút, về phần lúc khác, cũng đã sớm phái người đi trước một bước, nơi đến tốt nhất là chuẩn bị sẵn tửu lầu tiệm ăn... Ngay cả người đi theo, cũng là hộ viện và tùy tùng thông minh tháo vát nhất dưới tay hai anh em, cần phải làm đến độ vạn vô nhất thất. Rốt cuộc bổn gia Trang gia bên này, cũng chỉ thừa một cô nương là Trang Tú Tú đây, nếu lại có sơ xuất nữa, chỉ sợ cả đám ngay cả lòng muốn thắt cổ cũng có. Thật ra thì đi ra ngoài thật là một chuyện rất phí tâm thần: Đi thế nào, đi đường nào, khi nào thì đi, khi nào thì nghỉ, ăn cái gì, ở chỗ nào... Từng vụ từng việc đều không qua loa được. Trước đó 3 người Bạch Tinh lên đường một mình, hết thảy đều là tự mình lo, giờ đây đã có "Địa đầu xà" Trang gia ở đây chuẩn bị cho, bọn họ cũng mừng được tự tại, thật sự liền đi theo ăn ăn uống uống. Thời tiết phương nam hay thay đổi, Bạch Tinh liền phát hiện bản lĩnh xem hiện tượng thiên văn của mình lọt vào khiêu chiến xưa nay chưa từng có. Khí hậu ở bắc địa ổn định, thường là sau khi nhìn sắc trời trước một đêm rồi, ngày hôm sau là cái dạng gì liền không thay đổi; nhưng phương nam lại bất đồng, không nói đến tiết trời càng về tây nam 10 dặm càng bất đồng, chính là ở phủ Vân Gian chưa qua Trường Giang này đây cũng giống như mặt đứa bé vậy, nói âm liền âm, nói mưa liền mưa, thật sự làm người ta thấy đột nhiên không kịp phòng bị. Bạch Tinh vừa đi, vừa nhìn vừa học, thế mà cũng nhanh chóng nắm giữ không ít hiện tượng thiên văn mới mà trước kia chưa bao giờ tiếp xúc. Lần này ra cửa, nàng vẫn là mặc quần áo ngắn như thường mặc. Nguyễn thái thái tuy là ý tốt, nhưng hiển nhiên không quá hiểu biết tập tính sinh hoạt và nhu cầu chân thật của khách giang hồ. Những món váy áo kia đều làm bằng tơ lụa thượng đẳng, đẹp thì đẹp đó, nhưng thật tình không chịu nổi xài, động cái là câu sợi. Lần trước, lúc thả diều Bạch Tinh có mặc một lần, còn chưa có chơi được một nửa thời gian, váy đã bị lăn thành trứng, trên đó tràn đầy nếp uốn và sợi mỏng bị thổi lên... Vì thế, Bạch Tinh thêm kiến thức, nhớ lâu rồi, quyết định thu hồi hai bộ váy dài mỹ lệ kia về, chờ lúc nào nhàn ở trong nhà không ra khỏi cửa lại mặc. Lần này đi ra ngoài, 4 người trẻ tuổi đều chưa từng đến vùng này, nhìn cái gì cũng mới mẻ, gặp phải món ngon hay đồ chơi thú vị, đều sẽ tùy thời dừng lại nhìn chút. Đi lại đi, trời lại mưa, đoàn người đành phải đến lều trà bên đường nghỉ chân. Mưa ở phủ Vân Gian luôn luôn tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chẳng được bao lâu liền có thể lên đường lần nữa. Nói là lều trà, nhưng vì nơi này ở chỗ ngã ba đường của đường dân làm, có nhiều khách thương lui tới dừng lại nghỉ chân, cho nên không ít thôn dân phụ cận, thậm chí là tiểu thương, đều sẽ tới đây bày quán. Bán các loại thức ăn trà nước gì đó tất khỏi phải nói, thậm chí ngay cả sạp sửa xe, làm nghề nguội, may vá xiêm y đều có, từ xa thật xa nhìn lại có thể thấy đầu người chen chúc, rộn ràng nhốn nháo, thế mà tựa như một khu chợ loại nhỏ đã thành hình vậy. Liêu Nhạn không có kiên nhẫn ngồi không mà chờ, bèn dẫn Đại Hắc đi bộ khắp nơi, đi rồi đi, đã ngửi được một cỗ hương vị ngọt mà thuần hậu kỳ dị. Kề sát lại nhìn vào, nó là một sợi dài màu vàng nhạt, to rộng cỡ quả dưa chuột ấy, giống điểm tâm rồi lại không quá giống... "Đây là cái gì?" Chàng ta hiếu kỳ hỏi. Trên sạp này có tổng cộng 2 người, một người bốn mươi mấy, một người hai mươi mấy, diện mạo có 6-7 phần tương tự, hẳn là hai cha con. Bọn họ một người ở đằng trước tiếp đón khách, một người khác lại ở sau lều bận bịu. Chỗ đó treo một cái nồi sắt, bên cạnh có một tấm thớt, người trẻ tuổi chút đang mồ hôi vã như mưa sên nấu gì đó, hương thơm ngọt ngào nồng đậm chính là bay ra từ trong nồi. "Kẹo đậu khảm chữ." Người đàn ông lớn tuổi chút nói, lại sờ ra một con dao ở bên cạnh ra, nhanh nhẹn mà cắt cái sợi dài kia thành miếng dày chừng nửa ngón tay. Cắt xong rồi, hắn dùng tay nhẹ nhàng đẩy trên bề mặt sợi dài kia, một hàng mấy chục miếng vuông đều liền chỉnh tề mà ngã xuống, thế mà lộ ra chữ "Phúc" màu đen bên trong!" Kẹo đậu khảm chữ, thì ra là thế! Liêu Nhạn mừng đến vò đầu bứt tai, cảm thấy cái này quá có ý tứ. "Ông bồi* này, cái này làm như thế nào vậy?" Chàng ta càng thêm hiếu kỳ hỏi. *: từ này là từ 老倌儿 – lão quan nhi, mà cái chữ quan ở chính giữa đây nè, nó mang nghĩa là người hầu bàn, người làm công, chứ không phải làm quan nha, nên mình để là ông bồi. Người nam nhân kia cộc lốc cười, "Khách quan, cái này thì không tiện nói cho ngài biết." Buôn bán, cái cầu chính là phần độc nhất, lỡ mà để cho người ta học đi, bọn họ còn dựa cái gì đi kiếm tiền? Khi nói chuyện, người trẻ tuổi phía sau đã sên nấu xong một nồi nước đường, quả nhiên cách đó không xa đã có rất nhiều người hoặc sáng hoặc tối, duỗi dài cổ, nhón mũi chân nhìn lén, ý đồ phá giải ảo diệu trong đó. Cơ mà người ta sớm đã có phòng bị, trực tiếp dọn luôn nồi sắt vào trong lều, sau khi tiến vào, rèm vải vừa che, cái gì cũng không nhìn thấy. Mọi người phát ra một mảnh tiếng xì xồ tiếc nuối, lần thứ vô số uể oải tản ra. Liêu Nhạn vốn cũng chỉ là thuận miệng hỏi tí, chàng ta chính là kẻ dùng đao, chẳng lẽ thật đúng là muốn học trộm đổi nghề bán kẹo à? Cho nên người ta không nói, chàng ta cũng không thèm để ý, chỉ là bàn tay vung lên, hào sảng nói: "Cho một cân*!" *: bản gốc mình coi là nửa cân, nhưng mình thấy phía dưới đều là 1 cân, nên ắt hẳn là tác giả nhầm, cái này thì mình thấy có thể tự sửa nên sửa lại là 1 cân. Kẹo giá cao không dễ có, bá tánh tầm thường một lần thường thường chỉ mua một vài lạng ngọt miệng chút, ai ngờ lại đến một người trẻ tuổi há mồm chính là 1 cân, hán tử kia sửng sốt rồi mới không dám tin tưởng mà xác nhận với chàng ta: "Khách quan, ngài, ngài muốn bao nhiêu?" "Một cân a!" Liêu Nhạn nói, "Cái thứ này rất nặng nhỉ?" Điểm tâm linh tinh ngược lại còn thôi, phàm là kẹo trộn tí mạch nha, cơ bản là không có cái nào nhẹ. Chỉ sợ một cân cũng không cân được bao nhiêu. Hán tử kia thấy chàng ta không giống nói giỡn, lập tức vui mừng lên, vội lấy ra giấy dầu sạch gấp vài cái, biến thành bộ dáng túi giấy miệng rộng, lại cho kẹo đậu khảm chữ vào trong. Quả nhiên như Liêu Nhạn đã liệu trước, kẹo đậu này nặng mười phần, 1 cân chẳng qua cũng chỉ là một nắm lớn cỡ bàn tay. Liêu Nhạn duỗi tay muốn nhận, lại thấy đối phương phi thường cẩn thận mà trốn một chút, sau đó cười bồi nói: "Tiền này?" Liêu Nhạn chậc một tiếng, theo bản năng sờ soạng ở trong ngực, "Còn có thể nợ ngươi được à?" Sau đó... Không có sau đó. Lúc này chàng ta mới nhớ tới, trước mắt, chính mình là kẻ nghèo hèn. Tươi cười của chủ quán nhìn qua đã không chân thành tha thiết đến vậy, trong ánh mắt cũng dần dần chất đầy hoài nghi. Mưa bên ngoài càng mưa càng lớn, lúc xuyên xỏ qua rừng cây phát ra tiếng soàn soạt, phảng phất cũng đang tùy ý cười nhạo: Kẻ nghèo hèn, kẻ nghèo hèn! Liêu Nhạn: "..." Quán chủ há miệng thở dốc, khẽ thở dài một cái, cổ tay chợt lật, liền muốn đổ kẹo trở về. Con mẹ nó, vốn tưởng rằng tới một khách sộp, không nghĩ tới là một tên quỷ nghèo lấy người làm tiêu khiển! "Chậm đã!" Liêu Nhạn cảm nhận được ý đồ của hắn, không khỏi có chút xấu hổ buồn bực, "Ai nói lão tử không có tiền?" Dứt lời, chàng ta lập tức kéo giọng ra hô về nơi xa: "Tinh Tinh, lại đây trả tiền!" Nói xong, Liêu Nhạn ôm cánh tay, đắc ý dào dạt mà nhìn về phía chủ quán. Liền thấy chủ quán kia thấy rõ người lại đây chính là một cô nương tuổi trẻ rồi, không những không thay đổi thái độ, ngược lại là trong ánh mắt vọng lại đây ấy... Sự đồng tình càng đậm. Không nghĩ tới á, còn là một tên ăn cơm mềm. "Đừng cản ta! Buông tay, lão tử muốn chém chết hắn!" Dọc theo đường đi, Liêu Nhạn đều nổi trận lôi đình mà kêu gào. Bạch Tinh trầm mặc, một tay cầm lấy túi giấy chứa đầy kẹo đậu, một tay như kìm sắt túm lấy bả vai chàng ta, không nói một lời mà đi về phía đoàn xe bên kia. Đã mất mặt đủ nhiều rồi, nàng phi thường không muốn tiếp tục. Mạnh Dương giơ dù chào đón, nghe vậy vội nói: "Nhạn Nhạn, không cần khổ sở." Vừa nãy chàng hẳn là cũng nghe thấy từ đầu đến cuối của sự việc, bởi vì cảm thấy quá mất mặt, cho nên không có mặt mũi tiến lên. "Phi! Lão tử mới không khổ sở!" Liêu Nhạn trực tiếp nhảy lên, mặt đỏ tai hồng nói, "Lão tử có rất nhiều tiền!" Dừng một chút, rốt cuộc còn có chút lương tâm, lại vuốt cái mũi bổ sung: "Thường xuyên!" Mạnh Dương có lệ mà gật đầu, "Ừ, cho nên, trước mắt, ngươi không phải là không có tiền sao?" Liêu Nhạn: "... Lão tử chém chết ngươi!" Sau khi trở lại doanh địa, Bạch Tinh liền buông tay, sau đó liền thấy Liêu thiếu hiệp mới nãy còn huyên náo bảo muốn chém người nháy mắt đã hành quân lặng lẽ, bắt đầu ngồi xổm ở trong góc ăn kẹo đậu. Loại kẹo đậu này là dùng kẹo mạch nha thêm bột đậu sên nấu, chữ viết chính giữa thì lại là bột hạt mè, hai loại bột này hỗn hợp với nhau, sau khi trải qua ghép nối thì làm thành các loại đồ án chữ cát tường. Ba loại nguyên vật liệu đều rất thơm ngọt, trộn với nhau thì càng xuất sắc, Bạch Tinh cắn một miếng vào miệng, cảm giác được xúc cảm hòa tan thong thả giữa môi răng của chúng, hơi hơi nheo mắt lại. Ba người bọn họ là người ngoại địa, chưa từng ăn thì cũng thôi, không nghĩ tới Trang Tú Tú thế mà cũng hiếm lạ vô cùng, "Cái này ngon thật!" Nha đầu đi theo nàng ấy đã nhịn lại nhịn, nghe đến đó rốt cuộc nhịn không được nói: "Cũng không có gì hiếm lạ, xiếc đầu đường thôi, cô nương đừng ăn nhiều, coi chừng đau bụng." Loại kẹo này đã ngọt sắc lại dính răng, từng có không ít trẻ con đã bị dính rớt răng trong lúc vô ý, ăn đến miệng đầy máu, cho nên nhà họ Trang vẫn luôn chẳng thế nào để đứa nhỏ tiếp xúc tới. Trang Tú Tú không để bụng mà xua xua tay, lại cầm miếng thứ 2, kết quả mới muốn mở miệng, liền phát hiện mình không mở ra được! "Ưm ưm ưm!" Nàng ấy trợn tròn mắt, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ, hiển nhiên đã cảm nhận được kẹo nửa hòa tan dính chắc chết được giữa hai hàm răng. Thật là sợ cái gì tới cái đó, nằng ấy quằn quại, nha đầu với bà tử bên người đều liền sợ tới mức gà bay chó sủa, lại là bẻ miệng nhìn, lại là chuẩn bị trà nóng, bận đến vui vẻ vô cùng. Ba người Bạch Tinh yên lặng mà thối lui một chút, chân tình thực lòng nói một câu, "Ngươi thật vô dụng a!" Trong này đã bỏ thêm lượng lớn bột đậu, độ dính đã hạ thấp cực lớn, nhưng cứ vậy đấy, Trang Tú Tú thế mà còn có thể làm chính mình bị dính lấy? Này đây nếu mà đổi thành kẹo mạch nha thuần thì còn phải thế nào? Sự việc cùng loại, bọn họ cũng chỉ từng thấy trên người Đông Đông. Cứ thế mà vừa đi vừa chơi như vậy, mọi người tốn chừng 5 ngày mới tới mục đích. Vì chậm hơn kế hoạch không ít, Trang Tú Tú liền phái một tiểu nhị đi về trước để truyền lời, để người nhà bớt lo. Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn ở khách điếm một đêm rồi, ngày kế, trời còn chưa sáng, mọi người đã xông về phía tháp cao chín tầng. Bạch Tinh với Liêu Nhạn vẫn luôn kiếm ăn trên giang hồ, sớm đã quen với việc tùy lúc bảo trì thanh tỉnh, nhưng mà Mạnh Dương với Trang Tú Tú ấy, hai người này là quen với việc mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, trên đường đi mắt đều không mở ra được. "Bạch tỷ tỷ," Trang Tú Tú lót cằm trên cửa sổ xe, nỗ lực mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ hỏi, "Vì sao phải dậy sớm ra cửa như vậy?" Giấc mộng ra ngoài lang bạt của nàng ấy còn chưa mơ xong đâu. Bạch Tinh hứng thú bừng bừng nói: "Trước đó từng nghe người ta nhắc đến, ở bờ sông ngắm mặt trời mọc ở chỗ cao, có một phen phong vị khác." Nàng từng ngắm mặt trời mọc vô số lần, cũng từng ngắm mặt trời lặn vô số lần, nhưng bên người chưa bao giờ có nhiều người đến vậy, càng không phải là tâm tình nhẹ nhàng vui sướng như vậy. Hết thảy đều không giống nhau. Nàng có bằng hữu, không phải thân ở giang hồ nguy cơ tứ phía, cho nên khó tránh khỏi muốn giống với du khách tầm thường nhất kia, làm một chút chuyện người thường sẽ làm trong quá trình du ngoạn. Nhóm người bọn họ đều không quen thuộc với đường nhỏ ở vùng này, cho nên còn cố ý mướn một người địa phương dẫn đường, người nọ nghe xong cười nói: "Phải đó, vị cô nương này là người hiểu công việc, đứng trên tháp cao chín tầng, mặt trời mọc hay mặt trời lặn đều là cực đẹp. Còn có rất nhiều văn nhân và thi nhân chuyên tới ngắm, viết du ký rồi lại làm thơ, trên vách tường và cột trụ ấy à, đều tràn ngập, mỗi 2 năm đều phải trát phấn thêm lần nữa đó!" Văn nhân mà, cũng không có việc gì đều yêu viết tí gì đó, nhưng chỗ chỉ có nhiêu đó, luôn sẽ tràn ngập. Vì thế, quan viên bản địa cách mỗi một đoạn thời gian liền phải tự mình lại đây xem một cái, nếu có thơ hay văn chương xuất sắc liền sai người bảo lưu lại, dở thì trát phấn hết... Mạnh Dương vừa nghe, cơn buồn ngủ đã đi hơn nửa, lập tức dùng sức vỗ mặt mình, "Đi đi đi, đi xem một cái!" Tuy chàng không thể khoa cử, nhưng xưa nay yêu thích thi từ văn chương, giờ đã tới thánh địa, nào có thể không dụng tâm quan sát một vài? Vì thế, mọi người liền đẩy nhanh tốc độ, giơ đuốc sờ soạng bò tháp. Càng đi về phía trước, hơi nước trong không khí liền càng nặng, mọi người thậm chí đã có thể nghe thấy tiếng rít gào thâm trầm, tựa một con cự thú viễn cổ đã ngủ đông trong hắc ám, phát ra tiếng gầm nhẹ như sấm sét kéo dài không dứt từ trong yết hầu. Là Trường Giang! Là nước sông quay cuồng lao nhanh! Không ai mở miệng, nhưng tất cả mọi người ý thức được, vì thế bước chân càng thêm mau lẹ. Này đây vừa leo, sự chênh lệch thể lực lập tức lộ rõ. Nếu mặc kệ mọi người, Bạch Tinh với Liêu Nhạn phỏng chừng chỉ vài lần hô hấp là có thể phóng lên, mà Trang Tú Tú thể lực kém cỏi nhất, còn chưa tới tầng 3 chân đã liền bắt đầu run lên, mồ hôi vã như tương, cả người mệt đến y như vớt ra từ nước nóng ấy. Cũng may hộ vệ với tùy tùng dẫn theo đủ nhiều, mấy người thay phiên nâng lên, tốt xấu là khó khăn lắm đã đuổi kịp lên đỉnh tháp trước lúc tia nắng ban mai đột phá đường chân trời. Trang Tú Tú cũng chả rảnh lo gì mà phong phạm thiên kim tiểu thư, trực tiếp đặt mông ngồi xổm trên đất, trong lúc nhất thời lại là khí ra nhiều hơn khí vào. "Không, không được..." Nàng ấy suy sụp dang tay, hai mắt vô thần, đồng tử tan rã, cả người đều phải phế đi, "Ta, ta không được..." Bạch Tinh vững vàng đứng đó, mặt không đỏ, hơi thở chẳng suyễn, đồng tình nói: "Ngươi phải luyện nhiều." Trang Tú Tú đã ngay cả sức nói chuyện cũng chẳng có, chỉ là liều mạng gật đầu. "Nhìn kìa, mặt trời ra kìa!" Cũng không biết là ai hô một tiếng, mọi người sôi nổi dừng lại câu chuyện, đồng thời nhìn về phía đông. Chỉ thấy nơi phía chân trời trong sáng sớm tối tăm, đột nhiên hiện ra một tia đỏ. Màu đỏ kia cực mảnh, lại cũng lóa mắt cực kỳ, phảng phất trong nước mực chợt nổi lên đường lửa, lại phảng phất như mồi lửa rơi xuống từ Cửu Trọng Thiên, lấy khí thế không thể ngăn cản xông ra từ phía chân trời. Phảng phất đã qua thật lâu, lại có lẽ chỉ là một chớp mắt trong giây lát, kim quang vạn trượng tái hiện nhân gian, hào quang lóa mắt dùng sức xuyên thấu hắc ám, dùng sức vươn người về phương xa nơi chưa biết. Mặt trời tròn trịa mình khoác mây tía ngũ sắc, chậm rãi dâng lên từ dưới đường chân trời, tùy ý vung rắc kim quang, dần dần ánh đỏ vòm trời. Trời phía đông, sáng lên rồi. Dãy núi nguy nga vẫn luôn giấu trong bóng ma, đường sông uốn lượn kia, thậm chí ngay cả nước sông Trường Giang quay cuồng kia đều dần dần hiển lộ trước mặt. Trường Giang kia bao la hùng vĩ cỡ nào, hơi nước mờ ảo che trời, nước sông màu đen thâm ra sức quay cuồng, lao nhanh, ngày đêm không nghỉ trong tia nắng ban mai mỏng manh, chúng nghênh đón vô số người, lại tiễn đi vô số người, chứng kiến vui buồn tan hợp, cũng thấy thương hải tang điền. Không ai biết nước sông rít gào kia đến tột cùng đến từ nơi nào, lại chảy về đâu, nhưng nó vẫn cứ chảy xuôi như cũ, như một con cự long rơi vào nhân gian. Hai sườn bên sông là dãy núi chạy dài không dứt, sắc xanh ngọc bích trên núi nùng đến không hòa tan được, giống như tráp thuốc nhuộm thiên thần đánh nghiêng trong lúc vô ý vậy. Trong dãy núi sương khói lượn lờ, ngẫu nhiên có gió nhẹ đánh úp lại, những đám sương mù đó liền như sa mỏng trong tay các tiên nữ vậy, nhẹ nhàng đẩy ra, giống như tiên cảnh ấy. Trên tháp cao chín tầng mới nãy còn ầm ĩ không thôi giờ an tĩnh như đêm, tất cả mọi người ngừng thở theo bản năng, tham lam mà nhìn hết thảy những gì có khả năng nhìn đến trước mắt, chẳng sợ bị kích thích đến 2 mắt rợi lệ cũng không chịu chớp mắt. Trong hô hấp là hương thơm của hơi nước và bùn đất đã tích tụ ngàn năm vạn lần, quanh quẩn bên tai chính là tiếng sông rít gào tuyên cổ bất biến, trước mặt hết thảy những thứ này, nhân loại nhỏ bé dữ dội, lại hèn mọn cỡ nào? Tác giả có lời muốn nói: Mặt trời mọc, thật sự siêu chấn động! Nhưng... Dậy sớm quá khó khăn, hình như tôi từng ngắm một hai là hai lần ấy, hình như... Đều là vì phải đuổi máy bay mà bị động ngắm...