Bạch Tinh đây vừa đi đi cả buổi, Mạnh Dương ở lại trông chừng xém chút nữa cho rằng có phải nàng lại ra khỏi thành làm chuyện gì hay không, ngâm xong xương bò rồi liền không ngừng ra cửa nhìn xung quanh, cảm giác cổ đều bị kéo dài.
Vừa lúc Vương đại gia đi ra quét tuyết, thấy chàng y như con rùa thăm dò thì tò mò ghê gớm, theo bản năng cũng ngó về phía kia, kết quả trừ bỏ một mảnh tuyết trắng xóa ra thì cái gì cũng không có.
"Nhìn gì đó, Dương Tử?"
Mạnh Dương chà chà tay, có chút ngượng ngùng, "Bạch cô nương đi mua đồ, con sợ nàng đường trơn té ngã."
Chàng mơ hồ cảm thấy có phải mình quá mức lo lắng hay không, nhưng loại cảm xúc này một khi nảy sinh thì liền không chịu khống chế, hai chân liền tự động đi tới cửa...
Vừa dứt lời, liền thấy nơi xa có một thân ảnh bay nhanh mấp máy về bên này, chàng thật sự thở dài một hơi.
"Bạch cô nương!" Tim chàng bỗng nhảy bùm bùm, không tự chủ được mà giơ cánh tay lên múa may, trong giọng nói vốn dĩ căng chặt lập tức thêm vài phần nhẹ nhõm, "Chạy chậm chút."
Còn tốt còn tốt.
Vương đại gia thấy thế, chống cái chổi cười rộ lên, nếp nhăn đầy mặt đều nhăn túm bên nhau.
Chậc chậc, mấy đứa con nít con nôi này, thật là...
Tới đây quả nhiên là Bạch Tinh.
Nàng đi rất nhanh, áo choàng rắn chắc thật lớn đằng sau người xốc lên một mảnh sóng màu đen, cuộn sóng cuồn cuộn khí thế kinh người.
Từ xa nhìn lại, cả người tựa như một con sói con nhỏ sức sống bắn ra tứ phía.
Mạnh Dương nhận lấy nhục quế, lại phủi phủi tuyết trên áo choàng thay nàng, cười tủm tỉm: "Vất vả rồi."
Bạch Tinh dời mắt, nhớ tới trên đường đi mình đào ngũ hai lần, có chút chột dạ.
Nàng bay nhanh mà liếc mắt ngó thư sinh một cái, thấy chàng đang vùi đầu bốc gia vị, tựa hồ cũng không ý thức được khác thường của mình, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật.
Các loại gia vị đều khâu trong túi vải thô, cho vào hầm nấu với xương, sau khi dùng thì vớt ra bỏ đi là được. Như thế vừa có thể cho ra hương vị, lại không cần lo hồi nữa khi ăn nhai phải hương liệu, phi thường tiện lợi.
Mạnh Dương thật sự là cực kỳ yêu nói chuyện với người ta, vừa lải nhải, vừa nhanh nhẹn mà thắt cái nơ bướm cho túi gia vị.
Ngón tay chàng vừa mảnh lại dài, làn da cũng trắng, hơi bị đông lạnh đến đỏ một chút liền hết sức dễ thấy, lúc này mấy ngón tay kia như bướm xuyên qua hoa vòng mấy cái, một sợi thừng thô liền thành nơ bướm xinh đẹp, thẳng thừng làm Bạch Tinh nhìn ngây người.
Còn đẹp ghê, nàng lặng lẽ nghĩ, trong óc choáng váng, cũng không biết là mình nhìn ngón tay, hay là nơ bướm.
Canh xương hầm phải hầm với lửa lớn trước.
Bọt nước thật lớn không ngừng nổi lên từ đáy nồi, bạch bạch nổ tung, chấn đến nước súp quay cuồng không thôi.
Nước súp vốn dĩ trong vắt chậm rãi chuyển thành màu trắng ôn nhu, qua một lượt, cốt tủy kẹp trong xương đùi ấy, cũng sôi nổi bóc ra.
Đây chính là thứ tốt!
Mạnh Dương lập tức tay mắt lanh lẹ mà vớt một khối lên, mang theo chút nước súp cho vào trong chén, đẩy đến trước mặt Bạch Tinh, "Nấu quá lâu liền không hoàn chỉnh, trước hết nếm đồ tươi."
Xương đùi của bò rất thô, cốt tủy lọt ra cũng có một khối to bự, lúc này đang run rẩy mà đong đưa nơi đáy chén.
Bản thân nó đã cực giàu mỡ, từ trong ra ngoài chảy ra một tầng mỡ, không tiếng động tản mát ra hơi hở dụ hoặc.
Thật ra nếu chỉ xem bề ngoài một cách đơn thuần, tủy xương thật sự có hơi xấu, xám xìn xịt mềm oặt, có chỗ còn mang theo sợi gân mạch, thành cái bộ dáng gì!
Nhưng mà, nhưng mà chỉ cần chính miệng nếm thử, liền rất ít có ai chán ghét nó từ nội tâm, mềm cỡ nào trơn cỡ nào, cực kỳ giống gió mới ngày xuân, mưa phùn ngày hè...
Bạch Tinh tất nhiên biết đây là thứ tốt, nuốt nước miếng theo bản năng, sau đó cầm lấy cái muỗng, trực tiếp múc lấy cho vào miệng.
Ui -
Thật non thật mượt -
Quả thật còn tinh tế hơn với tàu hũ, càng khó được là nhu thuận đến vậy nha!
Nàng nheo mắt nắm quyền, cơ hồ là rúc chính mình thành một nắm, bởi vì ăn được mỹ vị khó được mà rung đùi đắc ý, trên mặt tự nhiên mà nở rộ ra ánh sáng, hiện ra thần khí và vui sướng, cực kỳ giống đèn lồng sư tử nhỏ.
Thơm ngào ngạt, còn béo ngậy ghê gớm!
Thấy nàng thích, Mạnh Dương cũng cười.
Tuy nói dung nhập vào súp uống ngon, nhưng nào đã ghiền bằng to mồm cắn nuốt như vậy chứ?
Tủy xương vào cổ họng, Bạch Tinh còn gắt gao ngậm miệng, phi thường nghiêm túc mà mút dư hương trong các góc vào khoang miệng, sợ rơi rớt một chút.
Đầu bên kia Mạnh Dương cắt mỗi loại lòng mỗi thứ một ít, lại lấy một miếng thịt bò nạc mỡ đan xen, cắt vuông vắn, sau đó cẩn thẩn cắt thành lát mỏng.
Nếu nhúng lẩu, quá gầy thì không được tốt.
Rõ ràng là việc đơn giản như cắt thịt vậy, lại cứng rắn bị chàng làm ra một chút ý tứ cảnh đẹp ý vui.
Chàng tựa như đã vẽ sẵn trong lòng vậy, những nguyên liệu nấu ăn đó là thuốc màu. Tất cả động tác đều rất đơn giản, giống như lơ đãng, nhưng luôn có thể chọn lựa ra bộ vị thích hợp nhất tại thời cơ thích hợp nhất.
Hết thảy ổn thỏa, chỉ chờ sôi, tạo thành một bộ đại tác phẩm kinh thế.
Bạch Tinh ở bên nghiêng đầu nhìn, cảm thấy thật ra nếu thư sinh này vào giang hồ, nói không chừng cũng sẽ là một nhân vật.
Nhìn đao pháp chàng coi, vừa bình lại ổn, khó được cỡ nào!
Thịt bò đã cắt xong đỏ trắng đan xen, rất có chút giống với bông tuyết phiêu tán trên bầu trời bên ngoài, mỹ lệ cực kỳ.
Mạnh Dương bày thịt bò thành vòng trên khay sứ trắng, từng tầng tiến dần lên, giống như hoa mẫu đơn nở rộ.
Thịt cắt thật rất mỏng, sau khi trải phẳng có thể dễ dàng thấy rõ hoa văn ngầm đáy khay.
Cái này cũng chưa tính, chàng lại đánh một quả trứng gà vào chính giữa, thuận tiện giải thích với Bạch Tinh nghi vấn đầy mặt: "Dùng trứng gà trộn lấy, chất thịt đều sẽ đặc biệt non mịn trơn mượt đó."
Bạch Tinh bừng tỉnh đại ngộ, thì ra còn có đạo lý như vậy!
Thật là lợi hại!
Nàng theo bản năng vươn đầu tới, ánh mắt nóng bỏng mà nhìn chằm chằm A Hoa A Thanh tại túp lều nơi góc tường, a, thật là nhóc con tốt.
A Hoa với A Thanh phảng phất cảm thấy được nguy cơ không thể nói nào đó, đồng thời rụt rụt cổ, quác quác, cạc cạc kêu thành một mảnh.
Hù chết gà!
Dọa hư vịt rồi!
Múc một chậu canh xương bò tươi mới từ nồi to vào chậu, cho vào mấy quả táo đỏ, cẩu kỷ, liền có thể chuẩn bị ăn rồi.
Trời lạnh, phải chú ý bảo dưỡng mà, Mạnh Dương hùng hồn đầy lý lẽ nói.
Ít người, nên ngược lại cũng không cần thêm bàn, chỉ cần dọn cái bếp lò đơn kia tới cửa, mỗi bên ngồi một người là được.
Tuy sườn đối với cửa, nhưng bếp lò ấm áp dễ chịu, vừa lúc triệt tiêu ý lạnh tới từ bên ngoài, lại ăn đồ nóng, cũng sẽ không thấy lạnh.
Không khí bị mưa tuyết cọ rửa mấy ngày liên tục hết sức mát lạnh, hô hấp cũng phá lệ vui sướng: Lạnh căm căm lạnh tanh, là hương vị của tuyết.
Lúc này không cần cố ý quay đầu cũng có thể thấy cảnh tuyết trong viện, mỹ thay mỹ thay!
Tiểu viện không lớn, chỉ có một gốc cây lựu và cây hồng lớn đã khô xa xa nhìn nhau, chúng nó đều từng cành lá tốt tươi vào mùa hè, ngày thu phồn hoa tựa cẩm, quả lớn chồng chất, nhưng lúc này lại đều đã điêu tàn.
Trên cành cây nâu thẫm đều rơi đầy tuyết đọng trắng xóa, hình thành một loại cảnh tượng trắng đen rõ ràng kỳ dị.
Cành khô mạnh mẽ ra sức ngóc lên, biểu hiện ra một cỗ sinh cơ và sức sống hoàn toàn bất đồng với mùa đông hiu quạnh.
Trời đông giá rét lạnh thấu xương thì lại thế nào chứ? Đợi đến xuân năm sau, chúng ta vẫn nảy mầm như cũ! Cái gọi là phồn hoa với khó khăn, mặt trời lặn rồi sao rơi, cuối cùng phải luân hồi.
Từng vòng từng vòng tuổi kia, tương tự dữ dội với nhân loại lại thêm một tuổi.
Mạnh Dương âm thầm cảm khái một hồi, quay đầu lại nhìn qua, liền thấy hàng xóm đã thô bạo mà trộn trứng gà, lanh lẹ mà đổ hết hơn phân nửa khay thịt bò xuống, sau đó nuốt nước miếng nhìn chằm chằm, thấy chúng nó phập phồng trong nồi lẩu nóng bỏng.
Nhanh lên nhanh lên!
Muốn ăn muốn ăn!
"Cái này nhanh lắm," Mạnh Dương không biết nên khóc hay cười mà nói, chờ một chút thịt vừa mới đổi màu, liền lập tức dùng muôi vớt vớt ra, đựng một chén lớn tràn đầy cho nàng, "Nếm thử đi."
Lát thịt đã biến thành màu đỏ sậm, phần rìa run rẩy cong cuộn lại, nước súp bò nóng hầm hầm đầy ắp bề mặt, chảy xuống theo hoa văn, tụ thành một vũng nhợt nhạt nơi đáy chén.
Nếm thử?
Nghe chút coi, câu nói dễ nghe êm tai cỡ nào!
Bạch Tinh phi thường biết nghe lời mà dốc một mồm to, quả nhiên tươi ngon dị thường, trơn mềm hơn bất luận lần nào mà mình từng ăn nhiều lắm.
Quả nhiên là do trứng gà sao? Hay là nói độ lửa thế mà lại mấu chốt như thế?
Mạnh Dương cũng ăn một đũa, cảm giác hương thịt bò nở rộ nơi đầu lưỡi, nhịn không được mà bùm bụp dẫm dẫm chân, cười hề hề nói: "Thơm quá..."
Ngày đông giá rét, quả nhiên vẫn là thịt ngon! Một mồm to đi xuống, quả thực không thể thỏa mãn hơn nữa.
Chàng lắc lắc dầu, lấy hai cái đĩa nhỏ ra, phân biệt cho vào chút ớt bột, dầu mè và sốt mè, rau thơm vân vân, "Chấm cái này một cái, sẽ có hương vị bất đồng."
Dạ dày bò, tim bò, gan bò... Giòn, dẻo, mềm, trơn, cái gì cũng ngon!
Bạch Tinh cảm động đến rớt nước mắt, bò bò là gia súc tốt đẹp gì!
Nàng yêu nó!
Hai người liền ăn lẩu canh xương bò ăn đến bụng tròn vo, còn uống một chén canh nóng lớn chứa đầy các loại tinh hoa, cuối cùng lấy một chén mỳ thịt bò hàng thật giá thật kết thúc, ngũ tạng lục phủ đều ủy thiếp theo.
Là mì thịt bò thật sự á, mì sợi đã nhúng qua nước lèo với các loại thịt bò, lòng bò xương bò, mì sợi khô ráo kia nháy mắt hấp thu tất cả tinh hoa, lại hốt đầy ắp lát thịt cong cuốn trên mì sợi, ui -
Một miếng mì một miếng súp một miếng thịt, đến tột cùng nó thơm ngon thuần túy cỡ nào, quả thực là không thể dùng ngôn ngữ nhắc nha.
Người căng da bụng thì chùng da mắt, cơn buồn ngủ đột kích, ngay cả đầu óc hình như cũng trì độn không ít.
Hai người đã hoàn toàn không có tướng ngồi, dựa nghiêng ở khung cửa, nghiêng đầu, thẳng tăm tắp nhìn chằm chằm cảnh tuyết bên ngoài, thường thường còn đánh cái nấc no nê.
Nhưng làm một đao khách kinh nghiệm phong phú, tốc độ khôi phục của Bạch Tinh quả thực kinh người:
Nàng rất nhanh đã đứng dậy, xách theo đèn lồng sư tử nhỏ chạy về nhà, qua một lát, lại cầm lấy một cái túi giấy trở về.
Một cánh cửa ngăn cách băng thiên tuyết địa và ấm áp như xuân, trong bụng no nê, trên người nóng hầm hập, ánh nắng để lọt vào phơi đến người ta lười nhác, phảng phất tất cả lỗ chân lông đều giãn ra vậy...
Dưới ánh nắng mặt trời ôn nhu sau giờ ngọ, Mạnh Dương liền cảm thấy mí mắt trĩu xuống từng chút một, nếu không phải trận động tĩnh này, có khả năng đã dựa vào trên khung cửa ngủ mất tiêu.
Lúc này chàng thật sự không vực dậy tinh thần nổi mà nói chuyện, chỉ là hơi hơi duỗi dài cổ, nỗ lực lấy hai con mắt đi xem.
Sau đó... Hai cái đản đản!
Đản đản biến mất một đêm lại về rồi, đang diễu võ dương oai với chàng trong túi giấy dầu!
Mạnh Dương nháy mắt thanh tỉnh!
Bạch Tinh tuy không am hiểu nấu nướng đứng đắn, nhưng với mảng thiêu nướng này thì thật sự kinh nghiệm phong phú.
Bò đản đản tuy ngon, nhưng xử lý cũng có chút phiền toái: Mùi tanh của nó rất nặng, nếu đơn thuần rửa sạch thôi chỉ như muối bỏ biển, cho nên... Nàng ướp suốt một đêm!
Giờ đây đúng là lúc.
Nàng trực tiếp làm lơ đi cái mặt ngơ ngốc của Mạnh Dương, ngồi xổm trên bệ bếp lay lất một hồi, phồng má lên thổi vào trong vài cái, sau đó trở tay vồ lấy một đôi đũa, phụt!
Song long xuất động!
Mạnh Dương liền thấy hàng xóm một phát một cái xuyên chúng nó trên đầu đũa, tựa như hai viên cống hoàn trên xiên tre, nhảy nhót mà với vào bệ bếp bắt đầu quay.
Thư sinh: "..."
Cứ cảm thấy đũng... quần lạnh buốt nè.
Cho nên nói, ngươi rốt cuộc là chấp nhất cỡ nào với cái thứ đồ chơi này, ăn no rồi còn nhớ mãi không quên?
Thật sự không no căng sao?
Mạnh Dương xưa nay nói nhiều lúc này đây hoàn toàn không có ý tưởng bắt chuyện, thần sắc chàng phức tạp nhìn hàng xóm, theo bản năng muốn cản, nhưng lại bất hạnh không có lý do gì.
Cái thứ kia tuy đúng là không đủ văn nhã, nhưng trong tạp chí, xác thật cũng là một loại nguyên liệu nấu ăn...
Người không nên ích kỷ như vậy, nào biết được tì sương của ngươi liệu có phải kẹo mạch nha của người khác không? Sao có thể bởi vì tư dục của bản thân liền đoạn tuyệt yêu thích của người khác? Thật sự không ổn, rất rất không ổn.
Ai, không ổn.
Người vào lúc tiến hành đấu tranh kịch liệt trong lòng ấy, là hoàn toàn sẽ không chú ý tới thời gian trôi đi, Mạnh Dương còn chưa có phục hồi tinh thần lại, cũng đã hoàn toàn mất đi khả năng ngăn cản:
Bò đản đản chín rồi.
Thứ tốt là nên chia sẻ với bằng hữu, tuy có chút không nỡ, nhưng Bạch Tinh do dự một phen, vẫn là cắn răng đưa một cây đũa qua, "Này, chia cho ngươi một cái."
Ta đưa đồ ăn yêu thích tặng cho ngươi nha.
Mạnh Dương nhìn viên cầu cơ hồ là chọc đến chóp mũi mình, theo bản năng rụt lại về sau, cái ót bốp một cái đập vào trên khung cửa, đau đến nỗi chàng sắp rớt nước mắt.
Bạch Tinh: "..."
Một người to như vậy, xem ngươi bị đản đản dọa sợ tới cỡ nào, quả thực kỳ cục mà.
Mạnh Dương lại lần nữa đỏ mặt lên.
Chàng che cái ót lại, không biết là bởi vì quẫn bách hay là sợ hãi, giọng nói phát run nói: "Không, không cần."
Bạch Tinh sáng mắt lên, "Thật vậy chăng? Ăn ngon lắm."
Thật sự không phải ta không cho à!
Mạnh Dương rốt cuộc nhịn không được mà dùng sức ngửa ra sau, cố sức né đầu ra thật xa, một cái cánh tay y như ném lao mà chọc giữa mình với Bạch Tinh, "Thật sự thật sự thật sự!"
Hu hu, chàng là thật sự không muốn ăn bò đản đản a.
Bạch Tinh lập tức vui vẻ mà thu tay lại, dùng ngữ khí đã mang chút tiếc nuối lại kèm chút may mắn nói: "Ai, người đọc sách các ngươi thật là phiền toái."
Nói xong, liền dùng sức cắn một miếng.
Dai, đàn hồi, ngon!
Kẽo kẹt kẽo kẹt, ăn ngon thật!
Đại bổ nha, cho nên ta sẽ biến thành cao thủ tuyệt thế chứ?
*******
Đêm nay ánh trăng cũng không tính là lớn, có điều bởi vì tuyết lớn đầy đất, ánh trăng bị phản xạ trở về, nên có vẻ hết sức sáng tỏ.
Rất nhiều nhà trực tiếp ngay cả đèn cũng chẳng châm, cứ để ánh trăng rọi vào từ cửa sổ giấy làm việc thêu thùa may vá, nói chút lời tri tâm.
Sắp ăn tết rồi, đặt mua hàng tết gì đây? Mua bao nhiêu pháo trúc? Quà tặng cho bằng hữu thân thích trong ngày lễ chuẩn bị thế nào rồi... mấy cái đó đều là đại sự hạng nhất gần đây, không qua loa được.
Lễ nhẹ tình nặng, chẳng sợ không có thứ gì quý giá, nhưng chỉ cần thường xuyên lui tới, tình cảm tự nhiên liền nồng rồi.
Bạch Tinh sống một mình không ai nói chuyện, cũng không muốn nói chuyện, chỉ là nằm ở trên giường cũng không hề buồn ngủ.
Trên bàn đầu giường bày một con sư tử nhỏ, đèn lồng giấy hình sư tử nhỏ.
Bọn họ đối mặt lâu dài.
Bạch Tinh vươn một ngón tay, nhẹ nhàng khảy vuốt của sư tử nhỏ, chỉ một động tác đơn giản như vậy đã liền vui vẻ vô cùng.
Ai, đây là món đồ chơi đầu tiên nàng thu được nha, không cần trả giá bất luận cái gì lớn, chỉ là bởi vì hàng xóm phát hiện mình thích, cho nên liền trịnh trọng mà tặng cho.
Chăn bông lớn, sư tử nhỏ, hiện giờ nàng cũng đã có chừng 2 món quà nhỉ?
Thích... xa xỉ cỡ nào, lại trân quý cỡ nào!
Nàng dứt khoát xoay người ngồi dậy, móc mồi lửa từ trong tay nải ra, thắp sáng ngọn nến bên trong.
Ánh sáng nháy mắt tỏa ra.
Vầng sáng sắc cam vàng phát ra từ trong cơ thể sư tử nhỏ bỗng dưng khuếch tán ra, chiếu sáng tất cả góc góc cạnh cạnh trong phòng.
Lúc này Bạch Tinh mới chú ý tới, thì ra trên người sư tử nhỏ còn có hoa văn mây ngầm dùng thuốc nhuộm màu trắng vẽ. Vào ban ngày nếu không cẩn thận thì căn bản nhìn không ra, nhưng chỉ cần tới ban đêm vừa châm đèn lồng lên, những bộ phận có vẽ thuốc màu kia liền hiện ra sáng tối khác biệt với những chỗ trống.
Bạch Tinh oa một tiếng, xách theo đèn lồng nhỏ rọi lên tường một phen, liền thấy cái bóng bên trên như là đằng vân giá vũ, phảng phất như sư tử nhỏ tùy thời đều sẽ bay lên vậy đó.
"Thật là đẹp mắt nha..." Nàng lẩm bẩm nói.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy đèn lồng trên tay nặng ngàn cân.
Ai, món đồ chơi tinh xảo như vậy, quay đầu lại mình mang đi như thế nào đây hả!
Nếu mà nhét lung tung, nhất định sẽ đè hư mất.
Cái này cũng thật làm người ta đau đầu.
Nàng lại rầu nữa rồi, ôm chăn bông lớn bắt đầu tính toán.
Chăn bông có thể chôn dưới hố, có điều cái kế hoạch này tựa hồ cũng hoàn toàn chẳng thế nào hoàn thiện, bởi vì căn cứ theo quan sát mấy ngày gần nhất của nàng, cái hố to kia sẽ thấm nước...
Nếu mà khi rời đi cứ qua loa vùi lấy như vậy, ngày sau khi trở về lấy... chỉ sợ phải mọc đầy nấm đi!
Bạch Tinh cau mày, một tay chống cằm, biểu tình nghiêm túc nghĩ: Có lẽ, hẳn là tiến thêm một bước đầm, bên trong thì bôi hỗn hợp hồ với gạo nếp, làm mái vòm, lại bố trí vách đá bên trong, lại lót thêm giấy dầu nữa, phòng cháy không thấm nước... mấu chốt nhất chính là, còn phải khai quật đường mương trong chỗ tối!
Bởi vậy nên nói, chắc là vạn không lỡ một nhỉ?
Cái mộ lớn mà lúc trước nghĩa phụ ngẫu nhiên phát hiện không sai biệt lắm chính là xây dựng như vậy.
Nghĩ một bước như vậy, Bạch Tinh cân não điên cuồng chuyển động, cuối cùng sâu kín thở dài:
"Thật là một công trình lớn à."
******
Ngày hôm sau, khi mặt trời sáng sớm dâng lên, tuyết lớn đã ngừng, ánh nắng sáng ngời không kiêng nể gì mà chiếu xạ trên mặt tuyết mênh mang, đâm vào đau mắt người ta.
Lão nhân có kinh nghiệm đều biết nên không dám nhìn quá lâu về đất tuyết, bằng không sẽ hỏng mất mắt.
Thời tiết tốt, Trương đại gia lại thái độ khác thường không ra bày quán, Mạnh Dương có chút lo lắng, buổi sáng lúc ăn mì thịt bò cũng thất thần.
"Ầy, cũng không biết có phải Trương đại gia gặp phải khó xử gì không," Chàng khảy mì sợi trơn tuồn tuột trong chén, giống như hoàn toàn không có ý tứ muốn cho vào miệng vậy, "Ông ấy ở một mình, lại không yêu mở miệng với người ta..."
Bạch Tinh nhíu mày nhìn chàng, há mồm chọc phá, "Ngươi muốn đi thăm ông ấy sao?"
Muốn đi liền đi nha, lại không có ai trói chặt chân ngươi.
Người đọc sách các ngươi thật sự thật kỳ quái, ngoài miệng thì xì xà xì xồ, cũng chẳng thấy chân nhúc nhích.
Mạnh Dương: "..."
Chàng gãi gãi cằm, nhỏ giọng nói: "Thế, thế ta đi nha?"
Bạch Tinh: "Ừ."
Xì hà xì hụp ăn mì.
Mạnh Dương chưa từ bỏ ý định, "Vậy, ta thật sự đi nha?"
Bạch Tinh nhăn túm cái mặt ngó lại: Người này là cái tật xấu gì vậy?
Mạnh Dương làm bộ đứng dậy, "Ta đi một mình đó!"
Bạch Tinh bừng tỉnh đại ngộ, "Ngươi sợ hãi!"
Mạnh Dương: "... Ờm, xem như đi."
"Ngươi nói sớm đi!" Bạch Tinh ghét bỏ nói, "Trên sách cứ bảo các ngươi nói chuyện như vậy sao? Làm cái gì cứ một hai để người khác đoán chứ?"
Sợ thì liền nói sợ thôi!
Có điều hắn cũng thật đủ kỳ quái, sợ bò đản đản, còn sợ đi đường tuyết ban ngày.
Thật là kỳ quái.
Ăn cơm xong, Bạch nữ hiệp liền mang theo binh khí, đi cùng với Mạnh thư sinh sợ hãi ra cửa.
Suy xét đến Trương đại gia không có thu nhập gì, lỡ mà thật xảy ra ngoài ý muốn... Mạnh Dương cố ý lấy một xâu tiền trong thùng đựng tiền, lúc này mới vội vã đi về phía nhà Trương đại gia.
Còn chưa có vào cửa đâu, liền có một cỗ mùi thuốc nùng liệt truyền đến, Bạch Tinh giật giật cái mũi, "Là thuốc dán bị thương."
Thật ra nàng cũng không quá thông y lý, chỉ là vì hàng năm trà trộn giang hồ, vết thương lớn nhỏ vô số, bách bệnh nên thành lương y, mùi của dược vật thường dùng vừa ngửi liền biết.
Mạnh Dương nghe xong thì cả kinh, "Hay là Trương đại gia té bị thương?"
Mùa đông mà lão nhân té ngã cũng không phải việc nhỏ, nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng, đi đời nhà ma cũng chẳng hiếm thấy.
Lỡ mà...
Bạch Tinh lắc đầu, "Hẳn là không có trở ngại gì."
Thuốc này là trị bong gân với bầm tím, cũng không liên lụy đến căn bản, nếu mà thật té nặng, cũng liền không rảnh lo mấy cái đó.
Lúc này Mạnh Dương mới thoáng yên lòng, tiến lên gõ cửa, "Trương đại gia ở nhà không? Con là Dương Tử đây, con với Bạch cô nương tới thăm ông đây!"
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng theo tiếng đứng dậy, không bao lâu liền có một đứa bé thình thịch chạy vội tới mở cửa, là Viện Viện.
Viện Viện với nương con bé đều ở đây.
Nương của Viện Viện là một nữ nhân trẻ tuổi chừng hai mươi mấy, nhưng vì thời trẻ lao động, hàng năm nhiều bệnh, nên khiến nàng ấy nhìn qua phá lệ già nua, bộ dáng cơ hồ tới ba bốn chục tuổi. Chỉ có lúc ngẫu nhiên mỉm cười lên là còn có thể mơ hồ nhìn thấy phong thái khi tuổi trẻ.
Ai chưa từng tuổi trẻ chứ? Ai chưa từng có lúc phong hoa chính mậu chứ? Chẳng qua đều là vì cuộc sống thôi.
Hai bên chào hỏi lẫn nhau, Viện Viện hỗ trợ dời băng ghế nhỏ, ân cần mà dùng ống tay áo lau lau trên đó, "Ca ca tỷ tỷ ngồi."
Mạnh Dương xoa xoa đầu con bé, "Ngoan, Trương gia gia sao rồi?"
Viện Viện vừa nghe lời này liền thở phì phì, lập tức cáo trạng, "Hôm qua gia gia cứ một hai muốn lên phố bán hoành thánh, muội với nương đều không cho, ông ấy còn muốn vụng trộm đi, kết quả không cẩn thận trượt một cái, làm trật chân. Trưởng trấn gia gia đến khám, hỗ trợ nắn xương, nói phải đắp thuốc dán rất nhiều ngày đó."
Lại chỉ vào chất lỏng sền sệt đen như mực trong ấm thuốc nói: "Này, đợi chút nữa để nguội một ít liền phải bôi lên."
Mạnh Dương nghe mà dọa ra một thân mồ hôi lạnh, "Đây thật đúng là, nghe đều dọa người đó."
Lão nhân mà té ngã chính là chuyện lớn liên quan đến tánh mạng.
Nương của Viện Viện cũng là nghĩ mà sợ, "Còn không phải sao, ta với Viện Viện đều sợ hãi, may mà không bị thương căn bản..."
Nói đến đoạn sau, nàng ấy đã có hơi không chống đỡ nổi, ho khan lên.
Viện Viện lập tức thuần thục mà bưng một ly nước ấm qua đưa đến bên môi nàng ấy, "Nương, uống nước."
Nương Viện Viện cười một cái, "Thật ngoan."
Trương đại gia đang nằm trên giường đất, mắt cá chân phải sưng vù, xanh tím một mảnh, đáng sợ mười phần.
Tuổi lớn, vốn là chân cẳng không được tốt, giờ bị thương một cái, ầy, đó là lão tàn phế.
Ông ấy thấy thế tự trách mười phần, "Liên lụy các ngươi, ầy, còn phải tới chăm sóc lão bất tử ta đây!"
Vốn là ông muốn giúp đỡ cô nhi quả phụ kia, ai ngờ được phút cuối cùng, ngược lại thành người ta giúp chính mình.
Khi trẻ ngã mấy cái tính là gì chứ? Dù cho xương gãy, nuôi mấy tháng là sinh long hoạt hổ. Ầy, thật là không chịu già không được, thân thể bây giờ, thật sự không so được với năm đó.
Thật là mất cái mặt già chết được.
Viện Viện nghe xong, mày liễu lập tức dựng ngược, chống eo lên, dữ dằn nói: "Không được nói bậy! Mọi người đều phải sống lâu trăm tuổi! Mau phi phi phi!"
Cô bé nhanh chóng phun nước miếng, lại lập tức chắp tay trước ngực, cầu nguyện với trời, "Lão ngôn vô kỵ, lão ngôn vô kỵ, a di đà phật..."
Vốn là đồng ngôn vô kỵ, cũng khó cho con bé cân não tinh nhạy, trong khoảnh khắc đã sửa lại.
Mọi người thấy thế, đều cười rộ lên.
Cơ mà Viện Viện lại nghiêm túc mười phần, trong giọng nói đều mang theo nức nở, gấp gáp lôi kéo Trương đại gia nói: "Nhanh lên, nhanh nói nha, bằng không ông trời muốn đi đó, không nghe thấy liền không linh đó!"
Cô bé không muốn Trương gia gia chết!
Trong lòng đứa trẻ, thần minh xác xác thật thật là tồn tại, trong đôi mắt như quả nho kia chói lọi toát ra lo lắng, cùng với sợ hãi đối với tử vong.
Làm một đứa bé mấy tuổi đã thấy tử vong liên tiếp, là một chuyện tàn khốc cỡ nào a.
Vành mắt Trương đại gia hơi hơi phiếm hồng, bàn tay to thô ráp vuốt ve đầu cô bé, từ ái trong mắt cơ hồ muốn hóa thành thực chất chảy xuôi mà ra.
Ông cười một cái, quả nhiên có nề nếp mà chiếu theo lời Viện Viện mà làm.
"Là lão hán nói bậy, cầu ông trời phù hộ ta sống lâu trăm tuổi."
Ít nhất, phải còn sống mà thấy Viện Viện xuất giá nha.
Bạch Tinh vẫn luôn không lên tiếng bỗng nói: "Nếu ông thật sự không muốn liên lụy bọn họ, nên sinh hoạt cho tốt."
Nếu mà tàn phế, hoặc chết sớm, tất nhiên là phải liên lụy.
Nhìn ba người lão trung thanh* trước mắt, nàng bỗng cảm thấy quen thuộc mười phần, không khỏi nhớ tới Khang tam gia và tổ tôn Đào Hoa.
*: viết tắt của già, trung niên, thanh niên.
Những người này tựa như bản đồ bị đánh nát, lẻ loi, ngày thường nhìn như hoàn toàn không có quan hệ, nhưng trong chỗ tối lại có ràng buộc vô hình không thể tưởng được...
Nói đến cũng lạ, vốn là mảnh nhỏ đến từ bản đồ bất đồng, thế mà vá lên cũng lại rất hoàn chỉnh nha.
Trương đại gia không lên tiếng, nhưng trong đôi mắt già nua vẩn đục lại mơ hồ mang theo ánh nước.
Ông quay người đi, vờ như ho khan, bay nhanh mà lau lau khóe mắt.
Thật lâu sau, truyền ra một tiếng "Ai!" thấp thấp.
Thôi thôi, chết tử tế không bằng lại còn sống, ông cứ vùng vẫy giày sự sống đi!
Ông trời à, cầu ngài đó, lão nhân ta a, còn muốn sống.