Có lẽ là bị nỗi nhớ quê nồng liệt của hàng xóm cảm nhiễm, đêm nay, Mạnh Dương đã lâu rồi mới mơ thấy người nhà.
Chàng vô số lần nhìn thấy tất cả những người quen thuộc chết đi trên đài cao, máu nóng chậm rãi nhỏ giọt từ trên bục cao, nhuộm đỏ đại địa, chảy xuôi thành sông, uốn lượn mà qua từ bên chân chàng.
Vị tanh ngọt nùng liệt tràn ngập xoang mũi, chàng đờ đẫn mà nhìn hết thảy những thứ phát sinh trước mắt, nhìn chăm chú lưỡi đao tuyết trắng kia giơ lên lại hạ xuống, muốn gào to lại không cách nào lên tiếng, chỉ có nước mắt nóng đến ngực chàng đau.
"...Kẻ vượt quá bánh xe, trảm!"
Những cái đầu tứ tán bay lên cao cao, một cái trong đó lăn đến bên chân chàng, tóc đen như mây, dung nhan mỹ lệ, là mẫu thân.
Trong trí nhớ xa xôi, mẫu thân vẫn luôn là ưu nhã sạch sẽ, như là cửu thiên tiên nữ ấy, lúc này lại tóc mai hỗn độn, dính đầy bùn đất màu đỏ.
Chàng dùng bàn tay nhỏ non nớt ôn nhu nâng đầu mẫu thân lên, thấy bà nỗ lực mở to đôi mắt mỹ lệ, rốt cuộc lầm bầm ra tiếng: "Mẫu thân..."
Hai cánh môi đỏ nhuộm máu hơi hơi khép mở, "Dương Nhi, con nhất định phải sống sót thật tốt..."
Sống sót thật tốt...
Sống sót...
Trong bóng đêm, Mạnh Dương đột nhiên mở hai mắt, cả người ngồi bật dậy, nước mắt nơi khóe mắt nháy mắt đã hội tụ đến cằm, tí tách nhỏ trên chăn.
Tiếng thở dốc kịch liệt giống như ống thổi bị tàn phá, nghẹn ngào mà hỗn loạn. Qua một hồi lâu, chàng mới sụt sịt cái mũi, giơ tay áo lên lung tung lau một hồi trên mặt, mang theo giọng mũi đậm đặc mà lầu bầu: "Nóng quá à, đều đổ mồ hôi rồi."
Chiều hôm thâm trầm, bốn phía tĩnh mịch một mảnh, ngay cả chó với gió cũng ngủ rồi.
Đúng là lúc an tĩnh nhất trong một ngày.
Mạnh Dương ngồi yên phát ngốc đã lâu trong ổ chăn, co ro gân cốt toàn vô, thẳng đến khi nhiệt lượng trên người dần dần tản đi, bị ý lạnh trong nhà kích cho run lập cập, lúc này mới như tỉnh mộng.
"Xuýt, lạnh quá à."
Căn nhà trống rỗng thanh lãnh đến đáng sợ, chàng ôm cánh tay chà xát, chỉ cảm thấy chả còn buồn ngủ, dứt khoát xoay người khoác áo, dẫm lên đôi giày dưới giường đất, lại ném vào lòng bếp 2 que củi, dùng kìm sắt khảy cho ngọn lửa mạnh thêm chút.
Một đợt tuyết qua đi, nhiệt độ không khí lại giảm mạnh, cứ chiếu theo lượng củi lửa trước kia là không được.
Khi ngọn lửa sáng ngời lại lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn, Mạnh Dương chậm rãi nhả ra một hơi, phảng phất như lạnh băng và điên cuồng trong mộng đều theo cái hơi này đi xa, một lần nữa lùi về trong bóng đêm ngủ đông.
Củi bị ngọn lửa liếm đến phát ra tiếng nổ rất nhỏ, nhảy lên một vài đốm lửa nho nhỏ. Chỉ là một chút động tĩnh và nhảy nhót như thế, khắp không gian lại đều như được dẫn dắt sống dậy, có nhân khí. Chàng bỗng nhiên nghĩ, thật ra thì mùa đông vẫn là phải có cái chăn mềm mại rắn chắc.
Lò lửa, chăn bông, đồ ăn ngon... Đây mới là mùa đông chứ.
Nghĩ đến đây, chàng đột nhiên như là tinh thần tỉnh táo ấy, lại hoặc là, chỉ là bức thiết mà muốn tìm chút chuyện làm, vì thế nhanh chóng phủ thêm áo bông, một đường chạy chậm đến sương phòng, khiêng một túi bông to với một cuộn vải bông trở về.
Trên mặt đất bị đông lạnh, rất trơn, lúc về chàng còn té ngã một cái.
Có điều bởi vì bông lót cho, không những không ngã đau, ngược lại còn nảy vài cái trên mặt đất, lù lù lăn đi xa mấy thước...
A Hoa với A Thanh đang ngủ mơ bị bừng tỉnh, sợ tới mức chí chóe gọi bậy, hay cho một trận gà bay vịt nhảy, cũng chẳng biết phế đi bao nhiêu lông vũ.
Bông này là mua cùng với Vương đại nương hôm kia, vì là người quen, nên cho cái giá lợi ích thực tế, mỗi cân phải rẻ hơn so với trên thị trường 2 văn tiền đấy.
Vốn nghĩ rằng năm nay có khả năng sẽ lạnh hơn, có lẽ cần làm một cái chăn bông mới, nào ngờ được hàng xóm mới có khả năng lại hào phóng, cứ mãi lôi kéo mình cùng nhau ăn thịt. Trong bụng no nê cả ngày, Mạnh Dương đều cảm thấy mình kháng được đông lạnh. Lấy bông của áo bông, chăn bông cũ năm trước ra gảy, cũng còn rất tốt đâu.
Ăn nhiều thứ tốt của người ta như vậy, kiểu gì cũng phải hồi báo đôi điều, Mạnh Dương nghĩ như vậy, lưu loát mà cởi giày lên giường đất lần nữa.
Vì mới bỏ thêm củi lửa, đầu giường đất rõ ràng là ấm áp hơn vừa nãy rất nhiều, có hơi phỏng. Chân cẳng như khối băng nhét vào phía dưới chăn, phảng phất có thể nhìn thấy lạnh lẽo tựa như thực chất rời đi từng chút một.
Hô hô, thật ấm áp!
Khí nóng trong lòng lò chậm rãi tụ tập lại, trong phòng ngủ vốn lạnh buốt cũng dần dần trở nên ấm áp, Mạnh Dương đánh giá kích cỡ rồi cắt chăn, nhanh tay nhanh chân vá lại với nhau.
Chỉ vá thẳng thì rất đơn giản, cái cần chính là mắt sắc tay nhanh, phụ nhân* có kinh nghiệm mà động thủ, thì đều không nhìn thấy rõ quỹ đạo của kim, thật sự là may vá thành thạo.
*: từ này dùng để chỉ những người phụ nữ có chồng.
Chàng còn phải luyện tập.
Mạnh Dương đứng dậy hoạt động cổ và vai chua xót, một lần nữa ngồi xếp bằng xuống, móc bông trong túi ra, đều đặn mà trải phẳng trên chăn. Việc này hơi yêu cầu kỹ xảo một chút, cục bông phải kéo ra mới có thể trải, nhưng lại không thể kéo quá rời, bằng không nếu mà kéo đứt rồi liền không ấm áp, cũng không đủ bằng phẳng.
Chờ trải xong xuôi rồi, khâu lại hai mặt còn chưa tính xong xuôi, phải dùng đường may lớn mà vá mấy bận ở mặt chính, như vậy thì hai tầng chăn sẽ liền hợp lại bên nhau, mà bông cũng bị ép lại theo hình vuông rộng rãi được tạo thành từ những đường may ngang dọc, sẽ không chạy loạn.
Thật ra thì làm chăn không khó, chỉ là có chút buồn tẻ, chẳng qua có khi loại công việc nhạt nhẽo này ngược lại sẽ làm người cảm thấy thoải mái, bởi vì chỉ cần ngươi thả rỗng đầu óc, cái gì cũng chả cần nghĩ.
Gì mà phiền não, gì mà ưu sầu, hết thảy biến mất không thấy. Trốn tránh rất đáng xấu hổ, nhưng mà hữu dụng.
Bởi vì là chăn muốn tặng người, Mạnh Dương rất bỏ được mà dùng tài liệu, một túi bông to lập tức xuống hơn phân nửa, cỡ chừng có 6-7 cân.
Chàng duỗi tay vỗ vỗ, phát ra tiếng phù phù trầm đục, vô cùng mềm mại.
"Ai, bông mới sản xuất ngay năm đó quả nhiên bất đồng nha." Chàng cười tán thưởng, nói.
Còn thừa chừng hơn 3 cân, chờ tháng sau chàng lĩnh thù lao viết sách, cũng có thể lại mua chăn mà làm một cái hơi mỏng một chút đi.
Chờ bận bịu xong xuôi hết rồi, chân trời đã nổi lên bụng cá trắng, có thể mơ hồ mà nghe thấy tiếng gà trống gáy nơi xa.
Lại qua một lát, gà mái A Hoa trong sân cũng y như quấy rối bậy bạ mà "Cục cục tác" kêu vài tiếng, Mạnh Dương mặt mày khô khốc lập tức nâng cao tinh thần:
Đẻ trứng rồi!
******
Nhìn người trước cửa, Bạch Tinh lâm vào trầm tư:
Đây là... Muốn chạy nạn sao?!
Cho nên Đào Hoa trấn không thể ở phải không?
Khi cái chăn bông nặng 6 cân bị gấp lại, hình thể hơn xa hai chữ "Thật lớn" có thể hình dung hết cỡ, Mạnh Dương cứ vậy mà cõng lại đây, từ đằng sau nhìn qua y như ngọn núi nhỏ di động, hoặc là con rùa già thành tinh, mơ hồ lộ ra vài phần buồn cười.
Chàng lăn lộn hơn nửa đêm, hai con mắt đều là tơ máu cả, nhưng biểu tình rất có chút phấn khởi, hưng phấn nói: "Ngươi mời ta ăn thịt, ta tặng ngươi chăn nha!"
Bạch Tinh: "..."
Thật ra ta thật sự...
Nhưng khi đối đầu với đôi mắt mỏi mệt lại vẫn sáng ngời như cũ kia của hàng xóm, lời cự tuyệt liền thế nào cũng không nói ra được.
Nàng há miệng thở dốc, rất nghiêm túc mà nói lời cảm ơn.
Mạnh Dương lập tức nhẹ nhàng thở ra giống như được giải thoát, cẩn thận mà dời tay nải qua, gãi gãi đầu, "Gì kia, ta liền không đi vào nhé..."
Nhà của cô nương vẫn là đừng tùy tiện vào mới tốt.
Thể tích của cái chăn bông kia quá mức khổng lồ, lại vì là bông mới mà phá lệ xõa tung, hai tay của Bạch Tinh căn bản ôm không nổi, đành phải cũng học bộ dáng của chàng, cõng tay nải ở sau người, dịch trở về y như rùa đen.
Sau đó... Nàng bị cửa phòng kẹt lại.
Chờ trải chăn xong xuôi, đã là chuyện chừng 2 khắc* sau đó, Bạch Tinh nhịn không được mà duỗi tay đi sờ, chỉ cảm thấy như là bắt được một mảnh đám mây ấm áp vậy.
*: 1 khắc là 15 phút, vậy 2 khắc là 30 phút, vì là ở cổ đại, mình sẽ không ghi thẳng là 30 phút.
Nàng chớp chớp mắt, tay chân dang ra ngẩng mặt nằm trên đó, lập tức cảm thấy cả người đều hơi hơi hõm hõm xuống.
Nàng dùng gương mặt cọ cọ, a, thật mềm á...
Đây là món quà đầu tiên mà nàng được nhận, trừ nghĩa phụ ra, trân quý như thế.
Nhưng rất nhanh, Bạch Tinh bị lo âu mà xưa nay chưa từng có bao phủ lấy:
Cái chăn này tới đột nhiên, hoàn toàn không nằm trong kế hoạch!
Vốn dĩ nàng chỉ có một chút hành lý, nếu có tình huống gì thì cuốn lên cưỡi ngựa liền chạy, nhưng mà giờ?
Chăn làm sao bây giờ?!
Đây là món quà quý giá người khác tặng, ý nghĩa phi phàm, cho nên cần mang theo chạy sao?
Bạch Tinh theo bản năng mà tưởng tượng trong đầu: Trên lưng A Hôi chở nàng, mà trên lưng nàng lại chở cái chăn bông thật lớn y như núi nhỏ!
Xuýt, nàng hít hà một hơi, cảm thấy hoàn toàn không được.
Này, này đây phải thế nào cho phải?!
Sau đó, hai người theo thường lệ mà ghé vào cùng nhau ăn cơm trưa, Mạnh Dương vì thức đêm mà cảm thấy mỏi mệt rất ngoài ý muốn phát hiện, hàng xóm trông qua thế mà cũng có chút hoảng hốt.
Sau khi luôn mãi dò hỏi, Bạch Tinh mới biểu tình nghiêm túc nói: "Ta đào cái hố."
Mạnh Dương: "... Hử?"
Trời đông, ngươi đào hố không mệt sao?
Không đúng, trọng điểm không phải cái này, mà là ##, ngươi đào hố làm chi?
*: cái dấu ## này là những chỗ bị để hình vuông che mất, không biết là chữ gì, chứ không phải tác giả ghi thế. Mình để cái dấu đó là vì kiếm hình vuông chèn vô lằng nhằng lắm, nên mình chú thích ra đây, và về sau cứ vậy mà làm, không chú thích trong truyện nữa.
Bạch Tinh xem xét liếc chàng một cái, không lên tiếng.
Bí mật sở dĩ là bí mật, chính là bởi vì ít người biết, mà một khi ra khỏi miệng, liền không là bí mật nữa.
Nàng sẽ không nói!
Món chủ đạo của bữa trưa là thịt kho tàu màu đỏ sáng bóng, món phụ là cải trắng với miến hầm đậu hủ, chay mặn phối hợp phi thường đỉnh.
Thịt kho tàu chính là dùng bộ phận phì nộn nhất trên người lợn rừng, Mạnh Dương trước hết là dùng nước ấm tẩy lông heo một lần, lại dùng lửa đốt qua, tiếp lại híp mắt cẩn thận tìm tòi với ánh sáng, nếu có cá lọt lưới, liền dùng cái nhíp nhỏ đặc chế nhổ.
Xử lý như vậy thì da heo trơn bóng như ngọc, chỉ có lỗ chân lông không thấy lông heo, ăn vào vị trơn mượt, không cần lo lắng chút nào.
Thật ra thì mỗi một món ăn đều không có thực đơn cố định, bằng vào sở thích của đầu bếp hết, cho nên chẳng sợ cùng một món, người làm khác nhau liền có hương vị khác nhau.
Nghe vào hình như không đủ nghiêm cẩn, nhưng vừa lúc chính là phần tùy ý này, ngược lại có loại mùi vị tình người độc đáo.
Chàng cắt thịt ba chỉ thành khối lập phương nhỏ cỡ 1 tấc, trước hết cho lăn trong chảo dầu nóng một vòng, làm như vậy có thể làm da săn một chút, làm thịt càng chắc hơn.
Đều nói là ngũ hoa (thịt ba chỉ), ý là thịt mỡ nạc giao nhau đạt tới 5 lớp, nhìn qua giống như một đóa hoa đỏ trắng, nhưng trong cái nồi thế mà có được 7 lớp!
Mạnh Dương đứng bên mép nồi cảm khái, con lợn rừng này sinh thời sợ không phải là nhất bá của Đào Hoa Sơn, nên mới nuôi được phiêu phì thể tráng như thế, ngay cả thịt ba chỉ cắt ra cũng phá lệ xinh đẹp.
A, đẹp thay, đẹp thay heo huynh!
Chờ lớp thịt ngoài thoáng đổi màu thì vớt ra, sau khi chảo dầu hạ nhiệt độ thì cho đường phèn vào sên nước màu, sau đó cho rượu vàng với gia vị mạnh vào cho thơm. Sau khi làm xong hết thảy, lại đổ thịt ba chỉ trở về, cho vào lượng lớn rượu vàng vào dùng lửa nhỏ hầm chậm.
Tốt nhất là không thêm nước. Bởi vì vị tanh nồng của lợn rừng vốn là nặng hơn heo nhà đã bị thiến một chút, đơn thuần dùng rượu vàng hầm nấu thì có thể trừ tanh dễ hơn, mà bản thân rượu vàng thơm ngọt lại có thể tiến thêm một bước mà rạng rỡ thêm hương cho thịt kho tàu.
Phương pháp thành thục nhất là liền mạch lưu loát: Một khi đậy nắp lên liền không thể mở. Nhưng Mạnh Dương sau khi sống một mình thì ngày tháng căng thẳng, cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội thực nghiệm, tự hỏi tạm thời còn chưa đạt được trình độ như vậy, giữa chừng có mở 2 lần...
Đúng rồi, nhất định phải dùng nồi đất!
Thịt kho tàu được nấu tốt mềm nát non mịn, đũa hơi nhấn một chút liền xuyên qua. Tuy có rất nhiều thịt mỡ, nhưng mỡ đã bị nấu ra hoàn toàn, một chút cũng không làm người ngấy, càng vì khuyết thiếu sợi cơ mà có hương vị mịn như rau câu vậy.
Da heo là bộ vị dai nhất, nhưng phần dai này cũng không quá mức, chỉ thoáng đàn hồi nơi răng, răng sắc hơi dùng sức một chút, sẽ liền cảm nhận được cảm giác thành tựu khi đột phá lớp chắn, hương vị nạc mỡ đan xen điên cuồng dũng mãnh ập vào, làm người ta nhịn không được mà lùa cả một chén cơm trắng lớn!
Diệu nhất chính là cho vào một muỗng súp thịt sền sệt màu nâu đỏ thẫm, nước sốt và váng dầu hoàn mỹ dung hơp, chỉ lập lòe ra lấm chấm ánh dầu như sao sáng giữa lúc lưu động. Chúng nó phảng phất có sinh mệnh mà bò qua mỗi một hạt gạo, tận hết sức lực mà bôi màu sắc, hương vị của mình lên.
Bạch Tinh trước hết liền cuồng ăn một chén cơm với thịt kho tàu, lại đi khắp miến khoai lang trơn tuột.
Miến hút no nước canh cải trắng đậu hủ, vừa mềm lại đàn hồi, giống đứa nhỏ hỗn trướng không nghe sắp xếp. Lúc nàng ăn đến nóng nảy, còn bị miến đu đưa giữa không trung quăng cho "cái tát" đâu!
Cải trắng bị tuyết kích thích ngon cỡ nào cũng đừng nhắc nữa, lá rau xanh lục ngâm mình trong nước canh màu trắng ngà do đậu hủ nấu ra, trông mười phần ngoan ngoãn.
Múc một muỗng canh mang theo đậu hủ trắng, hơi thổi một hơi, vù vù vù, vừa nồng vừa thơm lại nóng!
Mạnh Dương thế mà còn làm tỏi ngâm đường!
Bạch Tinh thử ăn một mảnh, chua chua ngọt ngọt, rất là giòn, phối với thịt cũng rất hợp khẩu vị á.
Mạnh Dương khen không dứt miệng với tay nghề của mình, ném tỏi ngâm đường vào miệng một cái, rung đùi đắc ý nói: "Ăn thịt không ăn tỏi, mùi hương thiếu một nửa, hề hề!"
Tiểu kịch trường 1:
Mạnh Dương: "A, mỹ thay, mỹ thay, heo huynh!"
Lợn rừng: "Tôi ôi ngài dẹp mẹ nó đi!"
Thỏ rừng: "Đây, đây không phải khéo sao?"
Tiểu kịch trường 2:
Bạch Tinh: "Nhận được quà, rất lo lắng, làm sao bây giờ? Online chờ, rất gấp!"